Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 218

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 218 -

“Ngưu Ngưu, sao con lại sủa mẹ?” Nữ sinh khựng lại, sau đó thì bắt đầu nghẹn ngào: “Từ khi con đi lạc, cả năm nay ngày nào mẹ cũng tìm con. Đều tại mẹ không tốt, mẹ không trông con cẩn thận.”

Cola nhíu mày, ánh mắt nó lộ vẻ chán ghét, nhe răng nanh sắc bén.

Trương Siêu cả giận nói, lấy cây gậy ra xua đuổi: “Thấy chưa, nó vốn dĩ không phải chó của cô, không mau cuốn xéo thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Đối phương ỷ đông người, cứ nằng nặc nói chó là của bọn họ, kiểu gì hôm nay cũng phải mang đi.

Hai bên xô đẩy nhau, nếu người của quân đội và cảnh sát chưa rời đi thì đã lôi vũ khí ra từ lâu rồi.

Khi đôi bên sắp lao vào đánh nhau thì có một chiếc xe cảnh sát dừng lại cách đó không xa: “Mấy người đang làm gì đây?”

Đối phương chột dạ, không khỏi lùi lại vài bước để giữ khoảng cách.

Có hai người xuống xe, trong đó có một người là cục trưởng Lăng vừa mới lên bục phát biểu, ông ấy đường hoàng đĩnh đạc lại gần: “Đều là thanh niên trai tráng, không nghĩ cách để sống sót đi mà lại ở đây gây rối là sao?”

Nữ sinh thấy cảnh sát lại đây thì cứ như thấy cha đẻ của mình không bằng: “Chú cảnh sát, các chú tới đúng lúc quá, bọn họ trộm chó của cháu mà không chịu nhận.”

“Chó?”

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông lướt qua, tầm mắt tập trung vào con chó bên cạnh Khương Ninh, lập tức âm thầm xuýt xoa kinh ngạc.

Chú chó chăn cừu đẹp mã quá, chẳng những lông tóc sáng bóng dày rậm, dáng người với cả khung xương này đúng là…

Hồi trẻ ông ấy cũng từng tiếp xúc với vô số chó cảnh sát, đặc biệt là chó cảnh sát thuộc giống chó chăn cừu, chẳng những thông minh mà còn phục tùng mệnh lệnh, là người bạn đồng hành trung thành nhất, đáng tin cậy nhất của người chiến sĩ.

Nhưng dù là đã thấy nhiều rồi thì đây cũng là lần đầu tiên ông thấy chú chó chăn cừu cao lớn vạm vỡ như vậy.

Bình thường chó chăn cừu làm gì to đến thế chứ?

Cả người cơ bắp chắc nịch, ít nhất cũng phải bảy tám chục cân.

Chỉ cần nhìn dáng đứng lẫn ánh mắt của nó là biết ngay đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nói là chó cảnh sát thì cũng không quá.

Cục trưởng Lăng nhìn lướt qua nhóm người Khương Ninh, ánh mắt dừng lại ngay trên người Hoắc Dực Thâm, chàng trai này trông đứng đắn khẳng khái, khí chất quân nhân không lẫn vào đâu được.

Ông ấy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nữ sinh đang nghẹn ngào: “Sao lại thế này?”

Nữ sinh thuật lại đầu đuôi câu chuyện, một mực chắc nịch rằng Cola chính là chú chó đi lạc của cô ta: “Cháu có thông tin mua online, tốn một nghìn hai trăm đồng để mua, nhưng điện thoại đã bị mất mất rồi, không thì bên trong còn có cả ảnh chụp nữa.”

Có hai cái nam sinh phụ họa, nói có thể làm chứng rằng chó là của cô ta.

Chó đi lạc gần một năm, đôi bên đều nói chó là của mình.

Cục trưởng Lăng nhìn phía Khương Ninh: “Cô bé, cô có chứng cứ không?”

Khương Ninh không trả lời ông ấy, mà là nhìn phía nữ sinh: “Cô chắc chắn là đi lạc, chứ không phải là bán cho quán thịt chó?”

“Tôi mua mất một nghìn hai, đầu óc có bệnh mới mang đi bán cho quán thịt chó.”

Nghe thấy ba chữ “quán thịt chó”, Cola bị kích động lập tức xù lông lên, nếu không phải có Khương Ninh kéo dây thì nó đã nhào lên rồi.

Nữ sinh bị dọa sợ bởi thái độ hung dữ của nó, vô thức bước lùi ra sau mấy bước.

Cục trưởng Lăng thấy vậy nhưng cũng không vội nói gì.

“Được, cô nói nó là của cô, vậy trên người nó có bao nhiêu vết sẹo cô có biết không?”

Nữ sinh phản ứng lại rất nhanh: “Tôi chăm nó như cục vàng, lúc đi lạc rõ ràng không có vết sẹo nào.”

Cô ta không biết, nhưng Khương Ninh biết.

Bị người ta đánh, đánh nhau với chó hoang, trên người có đến hơn hai mươi vết sẹo, nhất là lần gặp phải lũ lụt, phần trán bị cào rách để lại sẹo.

Nghe cô nói vị trí vết sẹo ra, nữ sinh bị cứng họng không nói được câu nào.

Bình Luận (0)
Comment