Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 219

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 219 -

Nhưng Ngưu Ngưu đúng là do cô gái này nuôi, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, có lần ra ngoài vào ban đêm gặp phải cướp, Ngưu Ngưu bất chấp nguy hiểm đánh nhau với đám côn đồ đó, thậm chí còn bị đâm một dao suýt chút nữa mất mạng.

Sau này hẹn hò với Dương Vĩ Thông, nếu không phải vì anh ta bị dị ứng với lông chó, hơn nữa Ngưu Ngưu còn rất ghét anh ta, có lần suýt chút nữa đã cắn anh ta bị thương...

Có chó không có anh ta, có anh ta không có chó, Dương Vĩ Thông quyết định nói chia tay.

Vì để anh ta bớt giận, cô ta mới không còn cách nào bán nó cho quán thịt chó, còn mua cho anh ta bộ áo sơ mi tám trăm đồng để xin lỗi.

Sau chuyện này cô ta vô cùng hối hận, còn lén khóc rất nhiều, cầm đồ chơi của Ngưu Ngưu đến công viên xây một cái mộ.

Cô ta hoàn toàn không ngờ, Ngưu Ngưu vẫn còn sống, hơn nữa còn tìm được con sen mới.

Đau lòng thì đau lòng, nhưng cô gái này cũng không ngu, không thể nào nói sự thật trước mặt chú cảnh sát.

Tóm lại, Ngưu Ngưu là của cô ta!

Khương Ninh không biết tại sao cô ta lại bán Cola đến quán thịt chó, nhưng loại chuyện này có lần đầu, chắc chắn sẽ có lần sau.

“Chó của cô? Lấy cái gì để nuôi?” Ánh mắt cô lạnh như băng: “Tưởng tôi mù hả, cô và đám đồng bọn của cô có suy nghĩ gì, đều hiện lên trên mặt cả rồi, còn tưởng tôi không thấy sao?”

Cũng vì có chú cảnh sát ở đây, nếu không Khương Ninh sẽ không nói tới nói lui với cô ta đến giờ này, mà một đao chém chết từ lâu rồi.

Bị vạch mặt khiến cô gái kia thẹn quá hóa giận, giọng nói lập tức trở nên bén nhọn: “Đó là chuyện của tôi, không có liên quan gì đến cô cả, trả chó lại cho tôi!”

“Dừng lại.” Cục trưởng Lăng lập tức lên tiếng: “Nếu hai người cùng lấy ra được chứng cứ xác thực, chứng minh đây là chó của mình, vậy hãy để chó lựa chọn đi, nó muốn theo ai, vậy thì chó là của người đó.”

Mọi người vô cùng tự tin, tầng mười tám ăn cái gì, Cola đều được ăn cái đó, cho đến bây giờ chưa từng bị phân biệt đối xử, thậm chí nó còn ăn nhiều nhất, chưa nói đến thịt, đến cả xương cũng là của nó.

Hại Trương Siêu muốn gặm xương cũng ngại giành với nó.

Chú cảnh sát đã lên tiếng, Khương Ninh cũng không thể không nghe.

Thứ thuộc về mình, người khác không thể cướp đi được.

Thứ không phải của mình, có chiếm đoạt cũng vô ích.

Dù có dùng mọi cách, nhưng dưa bị ép quá cũng không ngọt, chưa kể cô cũng rất tự tin, đời trước Cola vì cứu cô mà bất chấp tất cả kể cả tính mạng, cô không tin nó sẽ vì con sen cũ vô lương tâm mà hành động như một con chó tệ bạc.

Vì vậy, cô thả lỏng sợi dây.

Ai ngờ, cô gái này rất không có lý lẽ.

Cô ta ngồi xuống đưa hai tay ra về phía Cola: “Ngưu Ngưu, đến với mẹ nào.”

Cola đi về phía trước hai bước, lại dừng lại nghiêng đầu nhìn, giống như là đang rất khó lựa chọn.

Khương Ninh hít sâu, đồ chó tệ bạc!

Đậu Đậu cũng bồn chồn, không ngừng lắc lắc ống tay áo của anh trai mình: “Anh ơi, em muốn Cola.”

Hoắc Dực Thâm sờ đầu cô bé: “Đậu Đậu ngoan, chúng ta phải tôn trọng quyết định của Cola.”

“Ngưu Ngưu.”

Giọng nói của cô gái mang theo chút nức nở, suýt chút nữa đã bật khóc.

Thấy Cola bước từng bước đi về phía trước, căng thẳng trong lòng cô ta cũng giảm đi.

Ngay cả đám người đằng sau cô ta cũng không nhịn được vui sướng, trong mắt lộ vẻ tham lam.

Đây không phải vui sướng vì có chó, mà vui sướng vì sắp có một nồi thịt chó nóng hổi.

Con chó to mập như vậy, đủ để cho bọn họ ăn mấy bữa.

Con chó tệ bạc cứ như vậy, bước từng bước rời đi, không những không quay đầu lại, thậm chí cuối cùng còn chạy đi rất nhanh.

Khương Ninh không thể nhịn được nữa, đưa tay vào túi…

Con chó này có thể tệ bạc, nhưng đời trước nó đã cứu mạng cô, muốn trở về bên cạnh con sen trước cũng được, nhưng không thể để trở thành nồi thịt chó.

Nó muốn hủy hoại mình, cũng phải hỏi xem cô có đồng ý hay không.

Hôm nay, không ai có thể mang nó đi được.

Bình Luận (0)
Comment