Đối mặt với lời mời của ông ấy, Khương Ninh lập tức từ chối: “Không được, chúng tôi chỉ là người bình thường tay không tấc sắt.”
Cục trưởng Lăng không nhìn cô mà đưa mắt nhìn về phía Hoắc Dực Thâm: “Cậu thì sao, nếu tôi đoán không lầm thì có lẽ cậu xuất thân từ quân nhân, bây giờ quốc gia gặp nạn, là lúc cần các cậu nhất, không định gia nhập sao?”
Đậu Đậu giật mình, theo bản năng ôm lấy cánh tay của anh: “Anh ơi.”
Hoắc Dực Thâm an ủi em gái, ngẩng đầu nói: “Tôi bị thương nên giải ngũ, ba mẹ tôi đều đã mất, chỉ còn lại em gái nhỏ phải chăm sóc.”
“Xin lỗi.” Cục trưởng Lăng cảm thấy hơi đáng tiếc: “Nếu mọi người thay đổi ý định, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đồn cảnh sát tìm tôi.”
Ông ấy lên xe, rời đi.
Thời gian còn sớm, mọi người đến trung tâm thương mại trước.
Dọc đường đi, Hoắc Dực Thâm vô cùng im lặng, tuy bình thường anh cũng ít nói, nhưng Khương Ninh có thể cảm giác được, dường như anh có hơi sa sút tinh thần.
Chẳng lẽ, lời của cục trưởng Lăng kích động đến anh?
Cũng đúng, quân nhân rất có tinh thần hy sinh, hơn nữa bản lĩnh của anh tuyệt đối không thành vấn đề, bởi vì bị thương phải giải ngũ chỉ là để ngụy trang.
Chắc hẳn anh có bí mật nào đó, không thể làm gì khác hơn ngoài việc phải giải ngũ, chỉ là trách nhiệm quân nhân và sứ mạng trên người đang hành hạ anh.
Con người luôn phải lựa chọn, đâu thể vẹn cả đôi đường được.
Đậu Đậu kéo tay anh, ánh mắt vô tình lộ ra ý cười.
Khương Ninh không nhịn được cúi đầu, trùng hợp thấy Cola ngẩng đầu, đôi mắt phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cô.
Trương Siêu và Lục Vũ đi ở phía trước đùa giỡn với nhau, Trịnh Vỹ Lệ theo sau, cho hai người bọn họ thả lỏng một chút.
Trung tâm thương mại có nhiều người, vì để an toàn, Khương Ninh bỏ chó vào trong túi đeo lưng, đi vào khu chợ trao đổi náo nhiệt.
Đây là lần đầu cô đến đây, còn đám người Trương Siêu đã đến mấy lần, quen cửa quen nẻo đi dạo xung quanh.
Mặc dù trời vô cùng lạnh, rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều so với lúc bị lũ lụt, khắp nơi người đến người đi, nhưng nhìn thì náo nhiệt thật, giao dịch thành công lại vô cùng ít.
Đồ được bày ra vô cùng đa dạng, những thứ chủ sạp cần lại vô cùng giống nhau, lương thực, than củi, hoặc thuốc men.
Ngày nào bọn họ cũng đến, nhưng ngày nào cũng về tay không.
Khương Ninh không biết bản thân muốn cái gì, chỉ có thể vừa đi vừa nhìn, sau đó dừng lại trước một quầy hàng.
Chủ sạp là bác sĩ thú y, trước thiên tai có mở phòng khám chữa trị cho vật nuôi, ở sạp hàng đều bày đồ dùng hoặc đồ chơi cho vật nuôi, còn có thuốc sổ giun, thuốc tiêu búi lông, máy dọn dẹp lông chó, kéo cắt móng vân vân.
Nếu là trước thiên tai, đây tuyệt đối là đồ bán một lời mười, nhưng bây giờ không có ai hỏi đến.
Trước kia Khương Ninh không tìm được chó, tất nhiên cũng không chuẩn bị những thứ này, bây giờ thấy nên cô hơi muốn mua.
Cô chọn bánh thưởng cho chó, bóng mài răng, dây dắt chó, máy vệ sinh lông chó, thuốc sổ giun chắc chắn không quá hạn và chưa bị bóc ra cô mới chịu mua.
Mua đồ cho chó nên cô không đau lòng gì cả, Khương Ninh cầm toàn bộ mấy thứ có thể dùng lên: “Những thứ này hết bao nhiêu?”
Rất nhiều đồ, thuốc sổ giun cũng có mấy bình, nếu là trước khi tận thế chắc chắn sẽ có giá hơn mấy nghìn đồng, nhưng bây giờ đừng nói là vật nuôi, ngay cả người cũng sống không nổi, ông chủ mở sạp hàng này được một tháng cũng chưa bán được gì.
Ông ấy có hơi kích động, đưa ra ba ngón tay.
Chỉ cần ba cân gạo là được.
Ba cân gạo, nếu là người khác có lẽ là rất nhiều, nhưng đối với Khương Ninh thì không thành vấn đề.
Có tiền cũng không nên lộ liễu quá, cô cũng không đồng ý ngay, mà giả vờ làm ra vẻ rất đắn đo.
Ông chủ sợ cô không đồng ý, nhanh chóng chủ động xuống giá: “Hai cân, thật sự không thể ít hơn được nữa, trong nhà tôi còn có trẻ nhỏ.”