Người đàn ông gầy như que củi, hai mắt sâu hoắm, lúc này Khương Ninh mới lên tiếng: “Hai cân gạo nguyên và ba cân gạo tấm, chú chọn cái nào?”
Người đàn ông sợ run lên, ngay sau đó kích động nói: “Ba cân gạo tấm.”
Khương Ninh dùng động tác móc túi, lấy từ trong không gian ra ba cân gạo tấm, còn dùng túi nilon màu đen để che giấu.
Động tác của người đàn ông rất nhanh, nhận lấy vội vàng nhét vào trong quần áo dày của mình, sợ bị người ta nhìn thấy sẽ gặp nguy hiểm.
Đưa đồ cho Khương Ninh, vừa nói cô cách dùng thuốc sổ giun như thế nào, vừa dọn sạp định về nhà.
Khương Ninh đứng dậy rời đi, cô phát hiện Hoắc Dực Thâm ở cách đó không xa, Đậu Đậu đang chọn dây buộc tóc, anh thì nắm tay Đậu Đậu, thỉnh thoảng sẽ nhìn cô bé một cái.
“Chị ơi.” Đậu Đậu rất khó lựa chọn: “Cái nào đẹp hơn?”
Màu mà anh chọn cho cô bé quá xấu, cột lên rất khó coi.
Trẻ con thích màu sắc tươi sáng, đỏ, hồng, vàng chanh, xanh lam.
Lại nhìn màu mà Hoắc Dực Thâm chọn, đen, trắng, xám tro…
Ặc, hèn gì mà Đậu Đậu không thích.
Khương Ninh cúi đầu chọn cho Đậu Đậu, không ngờ người bán hàng rất tinh ý, thấy người đàn ông đứng bảo vệ phía sau cô gái, lập tức nghĩ ra một cách, lén xáp đến hỏi: “Em gái, có muốn mua áo mưa không?”
Áo mưa? Khương Ninh có hơi ngơ ngác, không kịp phản ứng.
Người bán hàng thần bí móc túi lấy ra một cái, lắc lắc trước mặt Khương Ninh: “Hàng tốt, chất lượng chắc chắn đảm bảo.”
Trời… mẹ ơi, thì ra là cái này, anh ta nhìn kiểu gì mà thấy cô có nhu cầu vậy!
“Thời thế bây giờ không tốt, hai người chăm một đứa trẻ đã khó khăn lắm rồi, nếu mang thai nữa sẽ thật sự chết người đó, chưa nói đến chuyện đứa trẻ có sinh ra được hay không, ngay cả cô có khi cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Người bán hàng cố gắng quảng cáo: “Em gái, mua một chút trữ sẵn trong nhà, có thể tái sử dụng, bảo đảm là đồ tốt.”
Khương Ninh há hốc mồm đứng tại chỗ, nhưng nghĩ đến không gian đang lưu trữ ba nghìn cái, dù sao cô cũng không cần, hơn nữa từ đầu đến chân cô cũng chỉ lộ ra hai con mắt, không sợ bị mất mặt, vì vậy tò mò nói: “Bán thế nào?”
Lực chú ý bị dời đi, dường như cô cũng quên mất Hoắc Dực Thâm đang đứng ngay sau lưng mình.
Người bán hàng đưa một ngón tay ra: “Năm cân gạo nguyên hoặc một cân mì.”
Năm cân gạo nguyên hoặc mì đổi lấy một cái bao cao su?
Ồ vậy… Cô cũng muốn phát tài!
Dĩ nhiên, cô không định ra tay bây giờ, người ở đây đều muốn sinh tồn, muốn bán đồ cũng không dễ dàng, chờ sau này dùng hết hàng tích trữ, cô lại dùng nó để giao dịch với người có tiền, đổi vàng, ngọc thạch, đồ cổ này nọ cho không gian, hoặc là đổi mấy thứ mà cô không có.
Thấy cô nhíu mày, người bán hàng tưởng rằng cô thấy đắt, vì vậy sử dụng khả năng ăn nói của mình: “Em gái, tôi thấy hai người đang có trở ngại mà nhỉ, đừng để việc này ngăn cản bản thân vui vẻ.
Mấy thứ này đều chưa được mở, tôi lấy hàng cũng tốn đến bốn cân rưỡi lương thực, cũng không thể bán lỗ vốn được đúng không?
Nếu cô thấy đắt, ở chỗ tôi cũng có đồ đã dùng rồi, chỉ cần hai cân lương thực là được, chất lượng xem như cũng được, nếu không tin có thể kiểm hàng tại chỗ.
Đúng rồi, hai người muốn size nào?”
Đồ xài rồi? Khương Ninh nghe như sét đánh ngang tai, trong dạ dày cuồn cuộn khó chịu.
Người bán cứ không biết xấu hổ, ánh mắt liếc nhìn Hoắc Dực Thâm ở phía sau: “Người anh em, cậu dùng size nào?”
Ô kìa… Khương Ninh muộn màng nhận ra gì đó, theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh.
Không biết là do Hoắc Dực Thâm tu hành đắc đạo, hay là do không hiểu, ánh mắt anh sâu thẳm lại bình tĩnh không chút gợn sóng nói: “Không cần, cảm ơn.”
Khương Ninh quê gần chết: “...”
Không nói hai lời, vội vàng xoay người trốn.
“Này này này, hai người đừng đi, giá cả có thể thương lượng, không mua dây buộc tóc nữa hả?”
Đậu Đậu ngơ ngác: “Anh ơi, dây buộc tóc của em.”
“Mấy chỗ khác còn đẹp hơn.”
“Chị sao vậy?” Đậu Đậu ngẩng đầu hỏi anh: “Chị ấy giận em hả?”
“Không phải đâu.” Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Chắc là đang xấu hổ.”
Không giận cô bé là được, Đậu Đậu bước nhanh về phía trước đuổi theo: “Chị ơi chờ em với.”