1803 thì càng không, Trương Siêu và Lục Vũ quyết định cùng đi với anh Thâm, học thêm chút kỹ năng bảo vệ tính mạng.
Hú, bọn họ muốn mạnh mẽ, phải làm một người đàn ông chân chính!
“Cảm ơn bà Chung, bọn cháu cần sẽ tìm bà.”
Ác ma không cần tìm việc làm, vậy thì có gì khác những người thường đi tìm kiếm đồ ăn đâu?
Chỉ cần bỏ lớp ngụy trang này đi, những kẻ gian chưa chết kia sẽ đến khiêu khích, lại mất nhiều hơn được.
Chưa kể, lương thực đâu dễ tìm như vậy, bình thường bán mạng đi làm, chờ đến ngày phát lương, đám cướp đã đứng xếp hàng ngay cửa chờ sẵn.
Đừng hỏi tại sao, đời trước Khương Ninh cũng đi làm, cuối cùng không những không thể mang lương thực về mà còn suýt nữa bị đâm chết.
Không phải đám côn đồ tốt tính, mà vì cô biết chút quyền cước, nhưng lúc đó ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cộng thêm một người không đấu lại được cả đám người, có thể giữ được mạng là đã tốt lắm rồi.
Tóm lại, tầng mười tám lựa chọn tiếp tục ăn không ngồi rồi.
Trở về phòng, Khương Ninh trầm tư.
Nói thật, có thể giải quyết băng Đồ Long nhanh như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô.
Không ngờ, cảnh sát không những tin vào thư báo tin, hơn nữa còn quyết định liên kết với quân đội, một phát hốt trọn ổ tội phạm.
Cô cứ tưởng bạo loạn còn kéo dài đến mấy tháng, bây giờ đã bị hốt đi rồi, chẳng những có thể giảm bớt sự hy sinh của quân cảnh, còn cứu được vô số người sống sót.
Điều này khiến Khương Ninh mơ hồ phát hiện ra gì đó.
Đương nhiên, nhận biết bản chất đen tối của con người thời tận thế, kết quả cuối cùng là chết thảm, cô không thể nào tin tưởng cũng như giúp đỡ người còn sống, nhưng có điều không thể phủ nhận là, cho đến ngày cô chết, quốc gia vẫn không từ bỏ việc cứu viện.
Nói cô ích kỷ cũng được, dù lương thực trong không gian có thối rữa, cô cũng không thể đưa tay giúp đỡ người khác được.
Nhưng mà, cô đã từng nhận cứu viện và giúp đỡ của chính phủ, trong tình huống bản thân vẫn được đảm bảo an toàn, cô cũng không ngại giúp đỡ trong khả năng của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Ninh cầm bút viết thư.
Cô chỉ sống ba năm, trong cơn bão nửa tháng, trong lũ lụt ba tháng, trong cực hàn một năm, sau đó là cực nóng, tiếp nữa là động đất, cuối cùng thì cô chết.
Cực hàn vẫn còn ổn, chỉ cần ăn uống no đủ đắp chăn là được, nhưng bắt đầu cực nóng mới là sự chịu đựng đau khổ nhất.
Duyên hải phía nam như ở trong phòng xông hơi, con người giống như bị thả trong nồi lẩu vậy, mùa hè nóng ẩm sinh ra cả trăm thứ bệnh.
Nhất là khi băng tan, lũ lụt lại kéo dài thêm mấy tháng, nước lũ tan ra, thi thể người chết bị đóng băng thối rữa lên men, mọi người như sống trong rác.
Cực hàn đóng băng toàn bộ vi khuẩn mang bệnh, nhưng đến cực nóng thì đây chính là địa ngục, hoàn cảnh sống tồi tệ sinh ra vô số vi khuẩn mầm bệnh, không nói đến chuyện dễ dàng phát sinh ôn dịch, còn sinh ra mấy loại ôn dịch như bệnh dịch từ muỗi từ chuột, bọn chúng cứ thế giết hại những người còn sống.
Nghĩ đến con gián to bằng hai ngón chân cái ở phía nam chạy khắp nơi, Khương Ninh suýt chút nữa nôn hết cơm đã ăn từ hôm qua, chứ chưa cần nói đến chuột biến dị có răng cửa dài sắc bén có thể cắn được cả thủy tinh…
Chuyện chính phủ cố gắng cứu nạn không phải là giả, nhưng bọn họ không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cố gắng chạy thục mạng, nhưng cũng chỉ tốn công phí sức.
Mới vừa nghiên cứu ra được khoai tây kháng lạnh, phân phát cho những người còn sống trồng trọt, ai ngờ cực nóng lại đến.
Ngày đêm nghiên cứu ra vacxin kháng độc từ muỗi, cuối cùng gián lớn phía nam ùn ùn kéo đến.
Bao nhiêu nhân viên nghiên cứu khoa học, gục ngã trên bàn làm việc không tỉnh lại nữa.
Khương Ninh suy nghĩ mãi, cuối cùng viết ra những tai họa mà mình từng trải qua, không cần biết chính phủ có tin hay không, cũng không phải chuyện cô có thể quyết định.
Nếu tin, chuẩn bị mọi thứ trước cũng có thể bớt đi mấy việc lằng nhằng, giúp nhiều người có thể sống sót hơn.
Nếu không tin, đây cũng là chuyện bình thường mà thôi.