Khương Ninh xuống lầu dắt chó đi dạo.
Tiêu diệt được mấy nhóm thế lực Hắc Ác, hơn nữa còn có đội trị an tuần tra, khu nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, đồn cảnh sát hoàn nghênh người dân thành phố dũng cảm tố cáo nhóm xã hội đen, khu nhà có rất nhiều người không vừa mắt tầng mười tám, nhưng lại chẳng có một ai tố cáo.
Bầu không khí hài hòa lại có hơi kỳ lạ.
Đừng nói là bọn họ muốn trêu chọc tầng mười tám, bọn họ vừa nhìn thấy tầng 18 đã tự tìm cách tránh xa.
Không nói đến chuyện người dắt chó đi dạo, ngay cả khi chó tự đi dạo, người sống ở khu nhà này cũng không dám để ý đến.
Trong tay bọn họ không có xúc xích, nếu không đã hối lộ con chó này từ lâu rồi, nhờ vào địa vị đặc biệt của nó để đi theo nịnh bợ tầng mười tám.
Còn muốn để nhà họ Chung bắc cầu giới thiệu nữa, nhưng trải qua chuyện nhà họ Tằng và nhà họ Từ, bà Chung nhất quyết từ chối, không muốn dính đến mấy chuyện lằng nhằng này nữa.
Sau khi băng Đồ Long bị áp chế, nhà họ Từ dọn về từ chỗ tị nạn, không dám lên tầng mười bảy sống nữa mà trở về nhà của mình.
Nhà họ Từ đến tầng mười bảy khiêng đồ, bà Chung lịch sự chào hỏi, nhưng không để nhà họ Từ đi lên, mà lại bảo con dâu phụ khiêng đồ xuống.
Khương Ninh dẫn chó đi dạo đến khi trời tối, sau đó bỏ Cola vào trong túi đeo lưng, mang giày trượt băng vào trượt đến đồn cảnh sát…
Vốn dĩ cô định bỏ thư vào hòm thư của tòa thị chính, nhưng ở bên đó nhiều người nhiều chuyện, hơn nữa công việc cần xử lý phức tạp, dễ bị sơ sót hoặc không tin, tiện tay là vứt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Ninh quyết định bỏ vào đồn cảnh sát.
Cứ đến đồn cảnh sát gửi thư tố cáo như lần trước, lần này lại nhìn thấy bút tích quen thuộc nữa, có khả năng cao bọn họ sẽ tin tưởng.
Tin tức do đồn cảnh sát chuyển đến cho tòa thị chính, chắc sẽ được xem trọng hơn.
Điều cô có thể làm, chỉ có như vậy thôi.
Nhân lúc trời tối, Khương Ninh tránh đội trị an tuần tra, yên lặng không một tiếng động đến gần đồn cảnh sát.
Không ngờ, lại có cảnh sát đang trực.
Môi trường ở bộ chấp pháp được cải thiện là chuyện tốt, nhưng Khương Ninh không thể nào đến gần được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô thả chó của mình ra.
Nuôi chó mãi, cuối cùng trong thời khắc quyết định cũng có thể dùng đến.
Đi đi nào, chó ngốc!
Nhận được chỉ thị của con sen, con chó ngậm lá thư, ung dung chạy bay qua bức tường cao hai mét, lại không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Nó nhảy vào sân, tránh né hết ánh đèn bò từng chút một về phía trước, nhân lúc viên cảnh sát đứng dậy rót nước, con chó lập tức đặt lá thư lên bàn.
Sau đó nó trèo tường trở về, nhào vào trong lòng con sen.
Khương Ninh thưởng cho nó một miếng thịt khô: “Chó ngoan.”
Viên cảnh sát rót nước nóng xong xoay người lại, đã nhìn thấy trên bàn có thêm một bức thư.
Nếu bản thân không kiên định không tin vào quỷ thần, suýt chút nữa anh ấy đã thét chói tai rồi, đặc biệt là lúc mở thư ra xem nội dung bên trong, lập tức rợn cả tóc gáy!
Sau khi xem xong, anh ấy lại phì cười một tiếng, thiên tai tận thế lòng người đều loạn cả lên, nói gì mà thế giới sắp hủy diệt, tất cả mọi người sẽ chết…
Đeo còng sắt trên tay, lúc nhận tội lại vô cùng nhanh.
Còn có mấy người tinh thần không bình thường, chạy đến đồn cảnh sát giả thần giả quỷ, nói là bản thân có dị năng, có thể nói chuyện với thần linh, mỗi người chỉ cần thành tâm cung phụng hơn hai mươi ký dầu gạo, thần sẽ đáp xuống cứu giúp Nặc Á, cho những người cung phụng vé thoát khỏi địa cầu.
Đồn cảnh sát vốn không đủ nhân viên, lại bị mấy người và việc vớ vẩn thế này hành hạ, thật sự sắp điên hết rồi.
Giống như loại thư này, thật sự quá nhiều.
Nhưng mà, phong thư này viết cẩn thận hơn, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Điều quan trọng là, bức thư này được đưa vào bằng cách nào?
Trị an không tốt, không có tình huống gì đặc biệt, buổi tối cửa lớn của đồn cảnh sát sẽ khóa lại.
Tường cao đến gần ba mét, người bình thường không thể vào được, đừng nói đến việc có thể thần không biết quỷ không hay đưa thư đến phòng làm việc.
Thiên tai tận thế, có rất nhiều chuyện lạ.