Biết cô không phải người bình thường, tên xấu xí cân nhắc nói: “Hôm nay vừa giết, cả xương và da có thể tính cho cô hai trăm cân.”
Ông trùm đã lấy không ít vật tư, phải thông qua con đường đặc biệt mới đổi được.
Hôm nay vừa khai trương, một cân cũng không bán được.
Giống như cô nói, người có tiền không thiếu thịt, người nghèo lại không ăn được, cho nên tìm nguồn khách không dễ dàng, cho dù có người muốn cũng là nửa cân một cân thôi, phải bán đến lúc nào chứ?
Không lóc cả xương và da, hai trăm cân nhìn có vẻ không ít, nhưng mà xương bò vô cùng nặng, thịt không chắc là không quá một trăm hai mươi cân.
Nhưng cơ hội chỉ có tình cờ đến một lần, càng về sau càng không có thịt.
Khương Ninh gian xảo, lấy từ chân bò trở lên, đủ hai trăm cân.
“Cô chờ ở đây, tôi phải hỏi phía trên.” Mắc công ông trùm lại đánh hắn ta.
Tên xấu xí vội vàng rời đi, khoảng hai mươi phút sau, hắn ta dẫn một người khác qua, toàn thân được bao bọc kín mít chỉ còn lại đôi mắt.
Phía trên trả lời rồi, nhưng muốn kiểm tra hàng của Khương Ninh.
Khương Ninh giả vờ lấy trong túi, lấy áo mưa từ trong không gian, vô cùng nhỏ.
Dũng sĩ Vương Mãnh chắc là làm thêm bán hàng, các loại kích cỡ đều có, nhưng mà...
Người bán hàng thành công, đương nhiên là bán những thứ không dễ bán ra trước.
Đối phương rất chuyên nghiệp, không hề tháo bao bì, mà kiểm tra in ấn và chỗ hàn của bao bì: “Là thật.”
Hai trăm cân thịt bò đổi hai trăm cái bao cao su, nhưng ai sẽ mang theo nhiều hàng như vậy?
Cho dù tên xấu xí đồng ý, Khương Ninh cũng không khiêng nổi hai trăm cân.
Vì sự an toàn, hai bên đều yêu cầu giao dịch nhiều lần, một lần năm mươi cân.
Hẹn xong, mỗi người về lấy hàng, giao dịch trực tiếp ở cửa Bắc trung tâm mua sắm.
Khương Ninh nhìn xung quanh, không phát hiện bị theo dõi, đợi thời gian gần đến mới đến địa điểm giao dịch đã hẹn.
Vừa đến không lâu, tên xấu xí xách túi đen đi qua.
Khương Ninh kiểm tra kỹ càng, thịt ướp lạnh thành màu đỏ đậm, không những tươi còn không có mùi lạ.
Xách lên ước lượng cân nặng, lấy cân trong túi ra.
Hai người bên tên xấu xí nhìn nhau, người phụ nữ này đúng là khó đối phó, may mà không cân thiếu.
Đã kiểm tra thịt bò, Khương Ninh lấy bao cao su cùng số lượng ra.
Người kiểm hàng cau mày: “Sao mà toàn size nhỏ thế?”
Khương Ninh: “Có vấn đề gì sao?”
Tên xấu xí hòa giải: “Anh, chỉ cần là hàng thật thì không có vấn đề gì, anh không biết những người có tiền đó, đừng có thấy bọn họ rất biết kiếm tiền, thật ra đều ngắn với nhỏ hết.”
Khương Ninh: “...”
Đây là thứ cô có thể nghe sao?
Giao dịch rất thuận lợi, Khương Ninh bỏ thịt bò vào ba lô, đi đến nơi không có người ở vào không gian.
Hai tiếng giao dịch bốn lần, cách việc ăn thịt bò lại gần thêm một bước.
Tên xấu xí vô cùng xác định cô là người cùng đường, khi rời đi giả vờ lưu luyến: “Chị gái, sau này có đồ tốt đừng quên tìm tôi.”
“Anh cũng vậy.”
Người quen rồi, Khương Ninh nhân cơ hội hỏi: “Có rau tươi không?”
“Có đông lạnh thôi, mắc gần chết, giá cả gần như ăn thịt.”
Khương Ninh thăm dò: “Có những loại gì?”
“Khoai tây, khoai lang, cà chua, cà rốt.”
Tên xấu xí không bán cái này, muốn hàng chỉ có thể tìm người cùng ngành, chuyển tay mấy lần thật sự không lời được bao nhiêu.
Tiện miệng hỏi giá thị trường luôn, Khương Ninh quay về nhà.
Khi sắp đến chung cư, cô lấy ba túi khoai tây đông lạnh gần năm cân ra, cà rốt, cà chua và khoai lang cũng đông lạnh luôn, không quên cắt hai cân thịt bò.
Đến lúc đó ba nhà gộp đồ lại, so với những người may mắn sống sót khác, đã xem như là năm mới đủ đầy rồi.
Khi đến lầu 17 đúng lúc gặp được bà Chung, nghĩ câu đối và chữ Phúc có nhiều, vì thế đã tặng một bức cho bà ấy, khiến cho bà cụ ấy vô cùng vui vẻ.