Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 234

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 234 -

Về đến lầu 18, Đậu Đậu và Cola đang dắt nhau chơi, không biết hai đứa chơi với nhau vui biết bao nhiêu, Đậu Đậu lén nhét bánh quy vào miệng chó con.

Thấy con sen quay về, chó con quyết đoán vứt bỏ bạn chơi cùng, nhiệt tình xông về phía Khương Ninh.

Cô không vội về nhà, mà là gõ cửa 1801.

Cô lấy khoai tây đông lạnh ra, đưa cho Hoắc Dực Thâm nói: “Cho anh nè.”

Tên này thông minh, không có chuyện gì có thể giấu được anh, nhưng đây chính là thái độ của Khương Ninh, anh thông minh chắc là có thể hiểu được.

Lấy khoai tây đen đông lạnh, Hoắc Dực Thâm để cô vào nhà: “Cô muốn lương thực hay là thứ khác?”

“Không cần đâu, bình thường anh và Đậu Đậu cũng cho Cola ăn không ít đồ, đây là một chút lòng thành của tôi.”

Chó thèm ăn cộc cằn, không dạy được nó không bị đồ ăn vặt dụ, đã thân thuộc còn dám đến đòi đồ ăn.

Người ta đã cho thì không nói, nhưng Khương Ninh không thể xem như không biết, suy cho cùng cô chưa từng âm thầm cho Đậu Đậu ăn.

Tiện thể, nói luôn những vật tư tồn đón Tết.

Phần cá nhân thì thôi đi, nhưng vật tư đón Tết phải chia nhau, Hoắc Dực Thâm kiên quyết muốn đưa.

“Mấy lần trước chúng ta đi tìm kiếm lương thực, đã lấy được mấy thứ như dây chuyền vàng đồng hồ thuốc lá, có thể dùng những thứ này để giao dịch, đến lúc đó nói với mấy người Trương Siêu một tiếng là được.”

Thấy cô tính kỹ càng như vậy, Hoắc Dực Thâm không nói gì nữa.

Ngược lại Khương Ninh diễn kịch có hơi ngại, sờ mũi nói: “Anh muốn củi không?”

“Không cần.”

Cũng đúng, 1801 sạch sẽ ngăn nắp, không giống 1803 khắp nơi bị khói lửa hun đen thui, vừa nhìn đã biết không phải người thiếu than.

Khương Ninh không miễn cưỡng, định về phòng nghỉ ngơi.

“A Ninh, hôm nay còn qua đây không? Đấu tập.”

Khương Ninh suy nghĩ một lúc: “Có phiền anh lắm không?”

Thật ra, sống mồ côi nhiều năm, ba năm tận thế đen tối, tính cách của cô không hề tốt, đề phòng, ích kỷ, thậm chí lạnh nhạt, đến cả bản thân cô cũng không thích nổi, huống chi là người khác chứ.

Cho dù có không gian, cô cũng không nói cho đám người Trương Siêu biết, anh thật sự không cảm thấy cô ích kỷ sao?

Nhưng mà, đã thấy sự đen tối của tính cách con người, cho dù bây giờ đang tắm mình dưới ánh mặt trời, sự sợ hãi trong lòng cũng không vì thế mà bớt đi.

Cho nên, Khương Ninh không định thay đổi.

Cô hy vọng Hoắc Dực Thâm hiểu, không cần phải miễn cưỡng bản thân làm theo người khác, tránh để sau này lại gây ra sự bất mãn.

“Cô không đến, tôi cũng phải tập luyện, đấu tập càng có thể tăng cao tính linh hoạt và năng lực ứng biến.”

1803 không ở đây, Khươn Ninh dứt khoát không giả vờ nữa: “Tôi không có bao nhiêu lương thực, rau cũng sẽ không chia cho anh.”

Ý chính là, đừng có lừa tôi!

Hoắc Dực Thâm bị cô chọc cười: “Cô cảm thấy tôi ngấp nghé đồ của cô?”

“Tôi biết anh không phải, nhưng tôi đa nghi từ nhỏ.”

“Yên tâm, tôi sẽ không lấy đồ của cô.” Khóe miệng Hoắc Dực Thâm có ý cười: “Hơn nữa, tôi còn có đồ để ở chỗ cô, nếu thật sự muốn ngấp nghé lương thực và rau của cô, đến lúc đó cô cứ chiếm mấy món đồ ấy làm của riêng đi.”

Như vậy ngược lại cũng được, súng tiểu liên và súng lục, với năm trăm viên đạn.

Mà anh lấy đâu ra sự tự tin, cảm thấy cô sẽ không lấy làm của riêng.

Được thôi, dù sao anh cũng nói rồi, chỉ cần anh có ý đồ xấu thì cứ nuốt tài sản của anh đi.

Liên tục mấy ngày, Khương Ninh đều chạy ra ngoài.

Hoàn cảnh sinh tồn sau này sẽ chỉ ngày càng ác liệt, đúng lúc mấy người Trương Siêu không ở đây, có thể nhân cơ hội đào một số thứ có tác dụng với cô.

Vừa đến trung tâm mua sắm, đến cả cửa lớn còn chưa vào, Khương Ninh đã bị người nhắm đến rồi.

Tên xấu xí kéo cô đến góc: “Chị gái, hàng hôm qua còn không?”

Đó là hai trăm cái bao cao su đấy, hay hắn ta là Vương Mãnh thứ hai?

Khương Ninh cảnh giác: “Anh muốn bao nhiêu?”

Tên xấu xí thẳng thắn không giả vờ nữa: “Cho cô cả con bò cũng được, còn nghìn hai cân.”

Bình Luận (0)
Comment