Về đến nhà, Khương Ninh lấy chậu trồng trọt trong không gian ra, thu hoạch lứa khoai tây thứ hai.
Sau đó đi đến phòng 1801 và đặt chậu trồng trên ban công.
Cửa sổ ban công của phòng 1801 cũng được dán màng chống nhìn trộm một chiều, không thể nhìn thấy rõ từ bên ngoài, nhưng vẫn sẽ bị phát hiện nếu bật đèn.
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Có thể bổ sung ánh sáng vào ban ngày, hoặc là lắp rèm che nắng.”
Được rồi, dù sao chút chuyện nhỏ này cũng không làm khó được anh.
Hai người đổ toàn bộ đất trồng trong chậu ra, rắc thuốc chống đông lên dùng xẻng quấy đều.
Nói ra cũng thần kỳ, bùn đất chẳng những không có đóng băng, hơn nữa còn có chút bồng bềnh.
Khương Ninh lấy dao ra, dạy Hoắc Dực điểm sâu của mầm.
Vỏ khoai tây rất dày, cứng rắn rất khó cắt, bên trong tinh bột rất đầy đủ, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng xơ khoai tây rất lớn.
No bụng thì không thành vấn đề, nhưng vị chắc chắn sẽ không ngon.
Khương Ninh giở trò xấu: “Anh ăn thử xem.”
Hoắc Dực Thâm thật sự cắt một miếng bỏ vào miệng nếm thử, sau đó nhíu mày.
“Anh đúng là thật thà, bảo anh ăn là anh ăn thật.” Khương Ninh bật cười: “Mùi vị thế nào?”
“Rất cứng, thô ráp nhiều xơ, vị rất chát.” Hoắc Dực liếc cô một cái: “Không ngon bằng cô trồng.”
Chà chuyện này... Đột nhiên có hơi ngượng ngùng là sao nhỉ?
Ai ngờ Hoắc Dực Thâm cầm dao trong tay cô, cúi đầu cắt miếng khoai tây.
Khương Ninh ở bên cạnh pha nước thuốc, bỏ khoai tây đã cắt xong vào trong chậu ngâm.
Phải ngâm ba tiếng, hai người không tới phòng 1803 hỗ trợ, nghĩ tới lát nữa còn phải cầm muôi làm đầu bếp, vì thế dứt khoát đối tập ở phòng khách.
Đúng, chính là kiểm tra, đến cả giao thừa cũng không ngừng kiểm tra.
Thấy đã gần đến giờ, Khương Ninh dạy Hoắc Dực Thâm trồng khoai tây.
Từ trước đến nay anh ít nói, đột nhiên hỏi: “A Ninh, hình như cái gì cô cũng biết?”
Khương Ninh giật mình, cười khổ nói: “Đứa trẻ không có ba mẹ che chở, muốn không bị dầm mưa thì chỉ có thể chạy thục mạng, phải chạy thắng người bình thường mới có thể sống sót.”
Hoắc Dực rất muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì: “Xin lỗi.”
“Không có gì. "Khương Ninh tự giễu: “Khi còn bé thỉnh thoảng sẽ đau lòng, hiện tại lại thấy may mắn, sống một mình phóng khoáng tự do, không có bất cứ vướng bận nào.”
“Thật ra cô không phải chỉ có một mình, cũng có người quan tâm cô.”
“Ừ, là bạn bè, quả thật không thể xoi mói gì bọn Trương Siêu, có thể bao dung được tính xấu của tôi.”
Hoắc Dực khó hiểu: “Tính xấu?
Khương Ninh hỏi ngược lại: “Anh không cảm thấy tính cách tôi không tốt sao?”
“Tại sao cô lại nghĩ như vậy?” Hoắc Dực Thâm nhìn cô, ánh mắt lộ ra ý cười khó phát hiện: “Tôi cảm thấy cô rất tốt.”
Không có người ngoài, Khương Ninh thử hỏi: “Anh không cảm thấy, tôi có không gian, củi và rau xanh, nhưng không chia sẻ với bọn Lục Vũ là một hành vi rất ích kỷ à?"
“Đây là duyên phận chỉ thuộc về cô, có bằng lòng chia sẻ hay không là do chính cô quyết định.”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một lúc: “Lòng người như hổ, nếu tình huống tiếp tục xấu đi, đừng nói bạn bè hay bạn học, đến cả trao đổi con cái để đổi cái ăn cũng không kỳ quái, đến lúc đó sao cô có thể đảm bảo lòng người sẽ không thay đổi?
Không gian của cô có thể trồng trọt, chia sẻ với đám Lục Vũ có thể sẽ không sao, nhưng lúc gặp phải thời tiết khắc nghiệt, bọn họ muốn vào không gian tị nạn nghỉ ngơi, mà cô lại muốn tích góp từng tí một giữ lại để đến sau này dùng, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?"
Chín người mười ý, rất khó để dung hòa, mâu thuẫn sẽ tích lũy từng ngày.
Hoắc Dực Thâm không cảm thấy Khương Ninh có gì sai: “Rất tốt.”
Rất tốt? Ý anh là sao!
Khương Ninh không thể nhìn thấu anh, cô đang suy nghĩ xem nên nói tiếp như thế nào.
"Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cô.” Hoắc Dực Thâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Mỗi người đều có bí mật, nếu tôi nói bí mật của mình cho cô biết, có phải cô sẽ không đề phòng tôi như bây giờ không?"
Vẻ mặt Khương Ninh trở nên đần độn: “...”