Chỉ có thể nói chẳng có gì qua được mắt anh.
Khương Ninh quắp ngón chân vào mặt đất giả ngây giả ngốc: “Có phải anh hiểu lầm rồi không, tôi không có đề phòng anh.”
Chỉ cần cô không ngại thì người ngại là người khác.
“Cô muốn biết không?”
“Biết gì?”
“Bí mật của tôi.”
Không, Khương Ninh không muốn biết, cô còn muốn sống tiếp, cô không muốn bị cắt thành từng mảnh hoặc diệt khẩu.
Hoắc Dực Thâm tiếp tục trồng khoai tây: “A Ninh, tôi tin vào thời gian.”
Hả? Anh nói câu này có ý gì?
Khương Ninh thấy có điều bất thường, bối rối nói: “Xin lỗi, tính tôi là vậy, đa nghi bẩm sinh, rất khó mở lòng với người khác.”
Đừng thấy cô có được cơ hội trùng sinh, nhưng hậu di chứng do chấn thương tâm lý vẫn chưa biến mất, cô cố gắng kiềm chế, đã đỡ hơn lúc ban đầu nhiều rồi.
Hoắc Dực Thâm vẫn nói câu đó: “Cô tốt lắm, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ vậy.”
Này hả... Không thấy anh nói chuyện câu sau đá câu trước à?
Thôi bỏ đi, giả chết vậy.
Trồng khoai tây xong, hai người đến gặp bếp trưởng 1803.
Bàn bạc thống nhất ý kiến với nhau xong, ba gia đình sẽ cùng nhau khai xuân vào mùng tám tết, lo cho bữa trưa và bữa tối trong ngày.
Toàn là thùng cơm nên hàng tết Khương Ninh chuẩn bị chắc không đủ, ba gia đình vẫn phải gom góp thêm. Cô góp năm cân khoai tây đông lạnh, một con cá, nhớ đến con chó con là thùng cơm cỡ lớn ở tầng 18, cô lại lấy ra thêm mấy cân ngũ cốc và mì sợi.
Hoắc Dực Thâm thì góp một túi lê đông lạnh, mười quả trứng muối, hai cân thịt ba chỉ.
1803 thì góp than giữ cơm nóng, bình ga, bột, dầu và gia vị, đậu phộng hạt dưa và rượu trắng.
Quanh năm suốt tháng, quan trọng nhất là bữa cơm tất niên.
Để Hoắc Dực Thâm làm bếp trưởng, Khương Ninh ở bên cạnh làm tham mưu chỉ trỏ đủ thứ, nhà bếp nhanh chóng tỏa ra mùi thơm.
Lục Vũ hóng gió ở ban công, nhạy bén ngửi thấy mùi đồ ăn từ nhà khác.
Ừm, mùi vị kém xa tầng 18.
Nhưng lúc thiên tai giá lạnh, vẫn có thể đón tết đã là tốt lắm rồi.
Các cơ quan có liên quan cực kỳ cố gắng, ai cũng được phát thêm một cân lương thực cứu tế để cho toàn thể người dân đón tết. Đừng thấy chia đến tay người sống sót không nhiều, nhưng thật ra dân số ở Phụng Thành không hề ít, tổng lượng lương thực phát ra vẫn rất đáng sợ.
Thịt nạc xào khoai tây thái sợi, thịt bò nấu cà chua, cá kho, xương ống heo hầm củ cải trắng, ớt chưng dầu, còn có một nồi cơm to đùng đầy ắp.
Tết không có pháo hoa, nhưng vẫn phải có hình thức. Thế là Lục Vũ lấy ống pháo hoa ra, mở cửa lớn bắn cái “đùng”, hoa giấy dồn dập bay lả tả, thể hiện được nghi lễ cơm tất niên.
Có hai người tạo bầu không khí ở đây, ăn bữa cơm tất niên cũng tưng bừng lắm.
Không đông người, nhưng lần đầu tiên Khương Ninh đón tết có không khí thế này, tuy không biết tương lai sẽ đi về đâu nhưng ngay lúc này có chút ấm áp đọng lại trong tim cô.
Hy vọng sang năm cũng có thể không thiếu một ai.
Trương Siêu nâng ly: “Anh Thâm, trù nghệ của anh ngày càng đỉnh.”
Lục Vũ bật cười: “Chứ còn gì nữa, cậu cũng không nhìn xem là ai dạy giỏi.”
Dạy giỏi là cái gì? Khương Ninh nhíu mày, e là hai tên nhóc này ngứa da rồi.
Hoắc Dực Thâm rất vững vàng, vẻ mặt điềm tĩnh thong dong: “Ừm, là A Ninh dạy giỏi.”
Khương Ninh nhìn Trương Siêu và Lục Vũ, nụ cười giấu đao: “Nào, ăn cơm đi.”
Ôi, lần nào cô nở nụ cười tiêu chuẩn này là đảm bảo hai người họ sẽ bị ăn đập, bỗng chốc thấy lạnh run trong lòng: “Nào nào nào, ăn nhanh đi, lát nữa nguội mất.”
Trong phòng ấm áp, mọi người ăn mê say.
Ăn cơm xong, Trương Siêu nhận công việc rửa bát. Lục Vũ thì nấu nước pha trà với Trịnh Vỹ Lệ, bưng đậu phộng, hạt dưa, bánh kẹo lên.
Khương Ninh chê quạnh quẽ, bảo chó con tha máy tính bảng sang.
Trước ngày thiên tai, cô đã tải rất nhiều phim truyền hình điện ảnh và chương trình thực tế trên các nền tảng xem video lớn, đều là để giết thời gian. Ai ngờ từng ngày trôi qua, không phải ra ngoài tìm vật tư thì là đọc sách trồng cây, không có mấy thời gian để cày.
Mở máy tính bảng ra, trong lúc lướt tìm phát hiện vậy mà cô lại tải cả chương trình Gala cuối năm, thế là cô mở lên cho hợp hoàn cảnh. Âm nhạc quen thuộc, lời chúc phúc không thay đổi, bỗng chốc gợi nhớ về ký ức lúc chưa xảy ra thiên tai.