Mọi người khá buồn bã, nhưng người trẻ tuổi luôn lạc quan, hơn nữa hiện thực đã không thể đổi thay, so với những người sống sót bình thường thì cuộc sống ở tầng 18 rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Khương Ninh ngồi trên sô pha, cầm hạt dưa cắn từ từ...
Cola lấn Tiểu Đậu Đinh qua một bên, đầu chó gục lên chân con sen, nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời.
Khương Ninh hết cách, chỉ đành nhét nhân hạt dưa vào miệng nó.
Chê nhân hạt dưa không đủ nhét kẽ răng, chó con ra hiệu bằng mắt cho cô: Khinh thường ai đó, cho em hạt to!
Thế là Khương Ninh tách đậu phộng cho ngài chó.
Không tách nhiều để tránh ngài chó bị chiều hư, lúc về nhà lại thêm bữa cho nó.
Thật sự, sợ ăn hết đồ nhà 1803 nên cô có ý thức kiểm soát lượng cơm của nó lúc ăn cơm tối.
Một chương trình Gala cuối năm chiếu bốn tiếng đồng hồ, xem xong thì đã khuya rồi.
Về nhà tắm rửa, mặc đồ giữ nhiệt thoải mái mềm mại rồi nằm vào chăn.
Vừa định ngủ thì bộ đàm vang lên rè rè: “Ngủ chưa?”
“Chưa, vừa định ngủ.”
Vừa cùng nhau ra khỏi nhà 1803, lẽ nào anh gặp chuyện?
Đầu dây bên kia của bộ đàm ngập ngừng một hồi: “A Ninh, năm mới vui vẻ.”
Khương Ninh nhìn đồng hồ, phát hiện vừa qua 12 giờ khuya.
“Ừm, anh cũng năm mới vui vẻ, chúc anh và Đậu Đậu có một năm mới ngày càng tốt hơn.”
“Cô cũng vậy, sống vui vẻ với Cola.”
“Gâu!”
Chó con kéo ổ chó đi vào bỗng dưng rất hung dữ sủa với bộ đàm: Ngủ đi, nói gì mà nói!
Khương Ninh khôi phục tinh thần: “Cola giục tôi ngủ rồi, ngủ ngon.”
Khi con sen cúp bộ đàm thì chó con tha bộ đàm ra khỏi phòng quăng tới phòng khách.
Đi ngủ, không được thức khuya.
Khương Ninh bật cười khúc khích, rốt cuộc ai mới là chủ đây? Nó quản lý thỏ tới nghiện, vậy mà còn dám quản lý luôn cả cô.
Cô còn bị chó quản lý nữa hả?
Tắt đèn, đi ngủ!
Bữa sáng năm mới cũng quan trọng, chỉ là đang lúc thiên tai rét lạnh, có thể ngủ nướng trong chăn ai mà chịu dậy sớm chứ.
Nướng đến tầm mười giờ, thức dậy lại thấy lạnh.
Đến ban công đo nhiệt độ, - 50 độ C.
Không khí lạnh len thẳng vào buồng phổi, dọa cho Khương Ninh nhanh chóng đeo khẩu trang giữ nhiệt lên.
Cô vào không gian tắm rửa, dưỡng da rồi ra ngoài.
Buổi trưa vẫn là Hoắc Dực Thâm đứng bếp, Khương Ninh ở bên cạnh chỉ trỏ.
Anh thật sự không có thiên phú, nhưng đỡ cái là cũng khá chăm chỉ, làm lâu rồi cũng rèn ra được kinh nghiệm, trù nghệ đã gần ngang ngửa 1803.
Đậu Đậu mặc đồ mới quấn khăn choàng mới, vui vẻ chạy vào nhà bếp: “Anh ơi, đồ ăn anh nấu thơm quá.”
Khương Ninh cười ranh mãnh, cô em gái hư này cũng ghê nhỉ, cuối cùng cũng không còn chê trù nghệ của anh trai nữa mà nay đổi sang tâng bốc.
Hoắc Dực Thâm không quên dạy em gái làm người: “Đậu Đậu, anh nấu đồ ăn ngon thì em nên cảm ơn ai?”
Đậu Đậu không chút lưỡng lự, ôm lấy Khương Ninh một phát một: “Cảm ơn chị, là chị dạy anh trai nấu cơm.”
Nói xong, cô bé móc kẹo may mắn trong túi ra, nhón chân muốn đút vào miệng cô: “Chị ơi, chị ăn này.”
Kẹo may mắn tượng trưng cho đại cát đại lợi, là loại kẹo không thể thiếu trong ngày tết. Khương Ninh từng ăn hồi nhỏ, lúc ấy nhận được một viên kẹo cũng có thể vui vẻ rất lâu.
“Cảm ơn Đậu Đậu.”
Không chỉ Khương Ninh mà Cola cũng có phần, thậm chí còn nhiều hơn một viên, cô bé lén nhét vào bộ vest đẹp trai của nó.
Ăn cơm trưa xong, Trương Siêu và Lục Vũ thấy chán quá bèn đề nghị chơi bài địa chủ.
Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ một nhóm, Đậu Đậu kéo anh trai ngồi cạnh Khương Ninh, chó con xấu xa nhìn lén bài của hai nhóm còn lại xong về hừ hừ với con sen.
Hên là nó không biết nói, nếu không thì chắc Khương Ninh phải nhường chỗ cho ngài chó rồi.
Trương Siêu bị vạn tiễn xuyên tim: “...”
Ngày thường thì cũng thôi, cả đầu năm tết đến mà cũng... Rốt cuộc anh ấy đã phạm tội gì mà phải chịu đòn tấn công tàn bạo thế này chứ!