Vừa lơ đễnh cái là thua nát bét.
Cũng may chỉ cược hạt dưa thôi, nếu không thì với tình trạng của Trương Siêu, chắc thua sạch cả quần lót mất.
Buổi chiều, nhà họ Chung đến nhà làm khách, mang theo đặc sản của quê nhà — Bánh rán vừng.
Tầng 18 cho lại ít hạt dưa và đậu phộng, không cồng kềnh nhưng cũng không để nhà họ Chung bị lỗ.
Buổi tối, ăn cơm, xem phim, xuống lầu dắt chó đi dạo.
Mùng một tết trôi qua như thế, buông xuôi không tập luyện.
Mùng hai tết, tiêu chuẩn bữa ăn giảm mạnh, khoai tây xào ớt chưng dầu, mì ý sốt thịt bằm.
Thật sự rất nhàm chán nên 1803 bắt đầu tập luyện, Đậu Đậu huấn luyện Cola, Khương Ninh đấu tập với Hoắc Dực Thâm.
Bên ngoài trời lạnh đất đông cứng, tầng 18 chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, cứ vậy ngày này qua ngày khác, rất nhanh đã chán ngấy.
Mùng tám, khai xuân.
1803 mặc quần áo dày định ra ngoài hít thở không khí, cô ấy ngột ngạt sắp điên rồi: “A Ninh, em ra ngoài không?”
Tận thế ba năm, Khương Ninh đã quen: “Lạnh quá.”
Ba người rời khỏi không lâu thì bộ đàm vang lên rè rè: “Khoai tây chống lạnh nảy mầm rồi.”
Thật sự quá chán, nên giờ cả khoai tây nảy mầm cũng có thể khơi lên sự phấn khởi của Khương Ninh: “Tôi qua đó ngay.”
Đến ban công nhà 1801, khoai tây trồng trong chậu phá đất mọc lên, rất nhiều đỉnh mầm xanh mơn mởn.
Đếm ra thì có bảy tám cái đã trồi lên mặt đất, chắc vài ngày nữa là có thể nảy mầm hết, tỉ lệ sống sót cũng được lắm.
Cái này có liên quan đến đất trồng, chất đất khá xốp, hơn nữa còn có độ phì nhiêu.
Trái lại thì cái của nhà họ Chung lại kém chút, đất được đào ở ngoài về, cứng và thô, thiếu độ phì nhiêu nên dù có người nông dân như bà Chung, nhưng mầm mọc cũng yếu hơn.
“Giờ bù ánh sáng à?”
Khương Ninh lắc đầu: “Mấy hôm nữa đi, chờ mọc lá rồi nói.”
Xế chiều nhóm Trịnh Vỹ Lệ mới về, muốn nói lại thôi nhưng hình như có chuyện phải nói. Người ta không nói, Khương Ninh cũng vờ như không biết, vứt xương ống heo vào hầm chung với củ cải.
Hôm nay là bữa cuối cùng của bữa tiệc, ngày mai mạnh ai nhà nấy lo, cuối cùng cô cũng có thể ăn đống đồ ngon để dành trong không gian rồi, cô thèm gần chết rồi ấy.
Ăn cơm xong, cuối cùng Trịnh Vỹ Lệ cũng lên tiếng: “A Ninh à, chị muốn ứng tuyển đi tuần tra an ninh.”
Hôm nay có tin tuyển dụng mới, không những tuyển thêm mọi chức vụ mà thậm chí chính quyền địa phương thành phố còn thành lập bộ phận thu mua, ví dụ như thu mua củi hoặc than lửa.
Cho người con cá chẳng bằng cho người cần câu.
Phát lương thực cứu tế không phải kế hoạch lâu dài, chính quyền địa phương thành phố tìm cách dẫn dắt mọi người tự lực cánh sinh. Có trồng trọt, khai thác mỏ than, đốn củi, và đủ mọi ngành nghề kỹ thuật.
Lời Chung Bình nói vẫn ảnh hưởng đến 1803, thiên tai sẽ không kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, chẳng có ai biết tương lai sẽ phải đối mặt với điều gì.
Mấy ngày tết, ba người nghĩ rất nhiều rồi quyết định phải đối mặt với hiện thực.
Nếu tính toán kỹ lưỡng vật tư dự trữ thì chống đỡ hai năm không thành vấn đề, nhưng sau hai năm thì sao?
Nếu hoàn cảnh sống khó khăn kéo dài, vật tư càng khó kiếm, không thể ngồi ăn sạch núi rồi mới ra ngoài tìm được. Với lại, ba người trưởng thành khỏe mạnh ngày ngày nhốt mình trong nhà, người cũng bức bối sắp điên tới nơi rồi.
Lao động tay chân không làm nổi, nghề cần kỹ thuật thì không biết làm, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đội tuần tra an ninh là hợp nhất.
Chỉ là hơi nguy hiểm chút, mỗi tháng chỉ có tán cân lương thực nhưng được cái bao ăn bao ở, hằng tháng có hai ngày nghỉ, lương thực phát ra có thể mang về để dành.
Nhưng phải đi làm theo ca ngày và ca đêm.
Dù không nói nhưng 1803 biết rõ trong lòng cô ấy không nên so sánh với ai hết.
Dù Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ở nhà không đi làm cũng có năng lực nuôi sống bản thân, nhưng còn 1803 thì không được, phải lập kế hoạch trước.
Tuần tra an ninh rất nguy hiểm nhưng ai cũng phải tự tìm đường sống cho mình, Khương Ninh không thể tiết lộ không gian rồi nuôi họ, huống chi cô cũng không có khả năng nuôi.
“Đi làm cũng được, nhưng phải chú ý an toàn.”
Cô không đi làm, cả đời này cũng không thể đi làm.