Trịnh Vỹ Lệ thở phào: “Ngày mai đến điền đơn xem có thể ứng tuyển được không. Nếu có thể ứng tuyển thì việc trông tầng 18 khi đó phải trông cậy vào em và anh Thâm rồi.”
1803 không góp sức thì khi ấy sẽ bù đắp về mặt lương thực.
Khương Ninh không nói là cần, cũng không nói là không cần, chờ mọi chuyện xong xuôi rồi nói sau.
Sáng tinh mơ, ba người ra ngoài điền đơn phỏng vấn từ sớm.
Luyện tập nửa năm trời, hơn nữa là luyện trong khắc khổ, có là em Lâm thì cũng biến thành người cơ bắp khỏe mạnh.
Tuần tra an ninh có độ nguy hiểm nên cần người có thân thủ tốt phản ứng nhanh nhạy, sức cạnh tranh chức vụ thấp hơn ngành nghề khác.
Đừng thấy Lục Vũ kéo chân sau ở tầng 18, nhưng khi đến đại đội an ninh lại được yêu thích, cảnh sát phỏng vấn và đội trưởng đội trị an rất hài lòng: “Khi nào các cậu có thể đi làm?”
“Lúc nào cũng được.”
Ba người thành công đậu phỏng vấn, tiếc là không được phân đến khu vực nằm ở khu chung cư Cẩm Vinh, hơn nữa còn ở rất xa nơi ở.
Ngày mốt đi làm, vì khoảng cách xa nên sáng mai phải xuất phát rồi.
Khương Ninh dọn đồ giúp ba người họ: “Mọi người được chia vào một nhóm à?”
“Cùng một khu vực, báo cáo xong mới chia nhóm.”
Đã mang theo hết nỏ, dao kéo, đồ bằng thép chống đạn, có cả vũ khí nóng.
Người bình thường muốn có vũ khí nóng rất khó, ba người Trịnh Vỹ Lệ chỉ là đề phòng lỡ như, không đến lúc sống còn không được lấy ra.
Khương Ninh cực kỳ đồng ý, không quên nhắc nhở ba người họ: “Tuy hiện tại đã cho phép mang theo vũ khí nhưng súng vẫn là món không được phép, mọi người nhớ phải giấu kỹ, một khi bị phát hiện là sẽ bị tịch thu đấy.”
Ba người thương lượng, mỗi người mang theo hai viên đạn rồi giao số còn lại cho Khương Ninh bảo quản: “Nếu có người không biết điều dám xông lên tầng 18 thì các cậu cũng không cần khách sáo.”
Nói xong lại lấy mấy hộp thuốc không hay dùng ra: “Nếu có thể đổi lương thực thì có thể đổi giúp chúng tôi một ít.”
Khương Ninh không từ chối: “Được, tôi xem giúp mọi người.”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng ba người đã lặng lẽ rời đi trong màn đêm, vì sợ bị người ta thấy tầng 18 giảm số lượng thành viên, nảy sinh suy nghĩ không nên có.
Chuyến đi này, đi qua hành lang không có tiếng bình bịch, tầng 18 yên tĩnh đến đáng sợ.
Không chỉ Khương Ninh không quen mà ngay cả Cola cũng hừ hừ, thỉnh thoảng đến bên cửa nghe tiếng động bên ngoài.
Người có sức chiến đấu chỉ còn lại Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, công việc của tầng 18 phải sắp xếp lại từ đầu.
Công tắc điện phải tốn điện mỗi ngày, Khương Ninh không muốn chạy xe đạp, thế là bao thầu điện.
Để hộp trữ điện trong không gian sạc điện, không những cung cấp cho cửa điện sử dụng mà còn cung cấp điện cho đèn năng lượng mặt trời của Hoắc Dực Thâm, dùng để bù ánh sáng cho khoai tây.
Để không khiến người ta chú ý, Hoắc Dực Thâm lắp rèm cửa sổ ở ban công che ánh sáng, tiến hành bù ánh sáng ban ngày.
Khoai tây khá khỏe mạnh, không ngừng nảy mầm mọc lá trong sự rét lạnh hơn - 50 độ C.
“Chị ơi, anh trai giao nhiệm vụ chăm sóc khoai tây cho em rồi.” Đậu Đậu cực kỳ để tâm, vui vẻ nói: “Mỗi tối em đều ôm chúng vào nhà, như vậy sẽ không bị lạnh chết.”
Đó là đôi mắt khao khát được khen, Khương Ninh chẳng chút keo kiệt: “Ừm, Đậu Đậu của chúng ta giỏi thật đấy.”
Ba người Trịnh Vỹ Lệ không có ở đây nên cuộc sống của Khương Ninh không tệ, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần đề phòng có người gõ cửa bất thình lình và luôn phải kiểm tra căn nhà để không xuất hiện thứ không nên có mọi lúc.
Có lẽ Đậu Đậu bị Hoắc Dực Thâm nhắc nhở nên không còn chạy qua tìm chó con và bé thỏ như trước nữa.
Nếu có chuyện gì, Hoắc Dực Thâm sẽ nói qua bộ đàm.
Ví dụ như ăn hết sủi cảo rồi, Hoắc Dực Thâm chủ động hỏi thăm: “Muốn gói sủi cảo không?”
Khương Ninh nghĩ ngợi: “Được đấy.”
Sau này hoàn cảnh sống chỉ có tệ hơn, nên rảnh thì cứ tích trữ, không thiệt đâu.