Vì thế, hai người làm sủi cảo trong khoảng năm ngày.
1801 lấy mỗi nguyên liệu một nửa từ trong túi của mình ra, để bột và nhân bánh không bị đông lại, anh để lửa than cháy rất mạnh.
Anh góp than lửa, Đậu Đậu cũng đi theo hỗ trợ, Khương Ninh cũng góp vào mấy cân rau hẹ, rau cải trắng và cả cần tây.
Hoắc Dực Thâm băm nhỏ nhân, anh giấu Đậu Đậu thái nhỏ rau xanh bỏ vào nhân thịt, sau đó trộn thêm xì dầu.
Đậu Đậu mới sáu tuổi, tuy cô bé khá thông minh nhưng cũng không phải cái gì cũng hiểu, vậy nên anh đã thành công lừa được cô bé.
Mỗi nhà được chia hai ngàn cái sủi cảo, nên có thể ăn rất lâu.
Phần còn lại được giữ tươi trong không gian của Khương Ninh, Hoắc Dực Thâm bỏ ở ban công một tiếng để cấp đông, nên lúc cầm về còn cứng hơn cả tảng đá.
Vì vậy, họ không cần để tủ lạnh, chỉ cần cất vào trong hộp, lúc muốn ăn chỉ cần lấy ra nấu là được.
Khương Ninh muốn làm một ít bánh bao thịt để tích trữ, nhưng thời tiết này bột rất khó lên men, nên cô đã từ bỏ ý định này.
Cuộc sống mỗi ngày đều lặp đi lặp lại mấy việc như: đọc sách, chọc chó, nhổ cỏ cuốc đất, rèn luyện, ngày nào cũng thế chưa từng thay đổi.
Tiếp xúc lâu, Khương Ninh phát hiện Hoắc Dực Thâm không chỉ có khả năng đánh đấm tốt, mà còn thích đọc sách và học tập.
Ai mà ngờ anh đang xem sách nói về việc sửa chữa ô tô, thậm chí còn đọc đến say sưa.
Khương Ninh lái xe cũng không tệ, nhưng đối với việc sửa chữa ô tô thì cô gần như không biết gì, vậy nên cô cũng thấy tò mò: “Anh thấy cuốn sách này thế nào?”
Thật ra, cô rất tiếc chiếc xe chiến đó của anh, cho dù không bị cuốn đi, bị ngâm trong nước mấy tháng, sau đó trải qua thời tiết lạnh cực hạn, nguyên vật liệu và tính năng cũng sẽ nhanh chóng xuống cấp, gần như là đồng nghĩa với hỏng, thật sự là đáng tiếc.
Chờ nước lũ rút đi thì xe nào cũng sẽ hỏng, muốn mua thêm một chiếc xe nói thì dễ mà làm thì khó.
“Đọc bừa, giết thời gian thôi.”
Khương Ninh không tin, người xuất thân từ quân đội, sẽ không làm bừa.
Thời gian cứ tưởng như trôi qua rất chậm, nhưng hóa ra lại rất nhanh.
Dù không béo lên nhưng cuối cùng thì cô cũng luyện được cơ bụng số mười một, thật sự là không uổng công cô mỗi ngày kiên trì, không ngừng luyện tập với Hoắc Dực Thâm.
Nửa năm qua, thể lực của cô tăng lên mắt thường có thể thấy được, bây giờ cô có thể dùng suy nghĩ xới đất nhổ cỏ mà không còn thấy mệt mỏi hay buồn nôn.
Sau một tháng, cây khoai tây đã phát triển rất tươi tốt, xanh mướt.
Đậu Đậu thèm rau xanh: “Chị, mầm khoai ăn được không?”
“Không được.” Khương Ninh nhân cơ hội phổ cập kiến thức khoa học cho hai đứa: “Mầm khoai tây có chứa solanine, ăn nhiều sẽ bị choáng váng nôn mửa, nghiêm trọng hơn là chết đấy.”
Đậu Đậu tò mò: “Solanine là gì vậy ạ?”
“Là một loại độc gây chết người.” Khương Ninh nghĩ dù bây giờ cô có giải thích cho cô bé nghe, thì cô bé cũng không hiểu, đành dặn dò: “Nhớ kỹ, không được ăn.”
Đậu Đậu không muốn chết, cô bé phải ở bên cạnh anh chị còn có Cola.
Hù dọa hai nhóc xong, Khương Ninh mới cảm thấy hài lòng rời đi. Nghĩ tới ba người Trịnh Vỹ Lệ đã đi làm một tháng, nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì, cũng không biết sống như thế nào, nhẩm tính thì chắc hẳn là sắp nghỉ.
Buổi sáng, trong lúc cô đang ngủ mê man, cửa bị đập thùng thùng.
Vẻ mặt Cola hung hãn, không ngừng cào cửa.
Khương Ninh mở cửa trong, chú chó con hung dữ đột nhiên vẫy đuôi.
Vừa mở cửa ngoài ra, nó nhanh chóng chui ra ngoài.
Giọng nói của Lục Vũ truyền đến: “Cola, nhớ bọn tao không nè!”
Ba người trở về đúng hẹn, trên lưng họ còn đeo chăn đệm cùng quần áo để thay.
Một tháng không gặp, cảm giác bọn họ thay đổi rất nhiều.
Lục Vũ và Trương Siêu cười hi hi ha ha nhưng lại toát ra vẻ buồn khổ và trưởng thành chưa từng thấy.
Nhiệt độ đã hạ xuống âm sáu mươi độ, bọn họ che kín mặt, trong đôi mắt tràn ngập sự mệt mỏi và tơ máu.
Bọn họ đi làm đến mười hai giờ đêm, đi nhận lương thực còn sợ bị cướp, ngủ ở ký túc xá ba tiếng, qua giờ cao điểm cướp lương thực mới xuất phát về nhà.
Hai nơi cách nhau rất xa, ước chừng đi bảy tiếng mới về đến nhà.
“Mọi người về trước đi, vừa khéo tớ vừa mới nấu nước nóng, đợi lát nữa xách qua cho mọi người một bình.”
Đóng cửa phòng, đánh răng rửa mặt, Khương Ninh lấy ấm nước nóng đưa đến 1803, thấy bọn họ mệt mỏi đến nỗi không nhấc nổi chân, cô lại tiện tay nấu một nồi mì.