Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 244 - Chương 245

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 245 -

Lục Vũ đã tự mình kiếm ăn đầy kiên cường.

“Ừ, lần sau đến phiên bọn tớ đi làm ban ngày, hơn nữa cách khu nhà không xa lắm, chờ đi làm xong sẽ xem tình huống cụ thể.”

Nghĩ đến việc Lục Vũ bị chém, Trịnh Vỹ Lệ vô cùng lo lắng: “Đến lúc đó nếu tình huống quá tệ, thì bọn chị sẽ từ chức, hiện tại có thể kiếm thì vẫn phải kiếm.”

Ba người cũng đã cân nhắc về lương thực do đơn vị phát, toàn bộ cộng lại cũng gần được năm mươi cân, còn có đồ hộp và khoai tây đông lạnh.

Những thứ còn lại toàn bộ giao cho Khương Ninh bảo quản, có cơ hội thì cầm đi đổi lương thực.

Trương Siêu cất thuốc lá thật kỹ, đến đơn vị có thể dùng để giao tiếp, lôi kéo làm quen với đồng nghiệp, hoặc nịnh bợ lãnh đạo, không chừng có thể làm việc thoải mái hơn một chút.

Khương Ninh cầm đồ rời đi, không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.

Vừa ngủ đến buổi chiều, lối đi nhỏ yên lặng nghênh đón cảnh tượng tưng bừng nhộn nhịp đã lâu không thấy.

Chẳng biết tại sao, Khương Ninh lại có ảo giác năm tháng tĩnh lặng.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu không phải có áo ấm giữ mạng, thì Khương Ninh còn đoán rằng nếu hít khí lạnh bên ngoài vào cũng có thể bị sặc.

Trịnh Vỹ Lệ gõ cửa mang theo hai cân gạo, nói là phí trông nhà cho Khương Ninh.

Khương Ninh không muốn: “Chẳng lẽ mọi người không ở, em cũng không cần ở à? Tầng 18 tiếng xấu đồn xa, trong khoảng thời gian này không ai đến sinh sự, chỉ cần không phát sinh xung đột, em sẽ không nhận lương thực của chị làm phí trông hộ đâu.”

Cô không cần, Hoắc Dực Thâm cũng không cần.

Cuối cùng Trịnh Vỹ Lệ đành lên tiếng: “Hôm nay, qua chỗ chị ăn cơm, bọn chị mời.”

Việc này thì có thể.

Thói quen thật sự rất đáng sợ, từ lúc toàn bộ thành viên của phòng 1803 đi làm, tầng 18 đã trở nên yên tĩnh đến đáng sợ...

Khụ, Khương Ninh cũng thấy cô đơn.

Mặc dù nói Hoắc Dực Thâm cũng là người còn đang thở đang sống sờ sờ, nhưng từ trước đến nay anh ít nói, tuy rằng thỉnh thoảng anh sẽ tìm cô nói chuyện, nhưng mà... Loại cảm giác này khác với Trương Siêu hay Lục Vũ, cô cũng không biết nói cái gì cho phải, dù sao cũng rất lúng túng.

Cô thấy lúng túng, Hoắc Dực Thâm thấy cũng lúng túng.

Lúc đối luyện hằng ngày họ cũng không nói được hai câu, lúc nào cũng cảm thấy quái lạ.

Có lẽ là do hậu quả của hiệu ứng mosaic toàn màn hình và câu hỏi bất lịch sự lúc trước của cô để lại.

Tóm lại, sự trở lại của phòng 1803 khiến Khương Ninh rất vui mừng.

Cô xách theo một con cá đông lạnh, ai ngờ dù có nói thế nào thì Trịnh Vĩ Lệ cũng không nhận: “Không cần hai người góp phần, cứ đến là được, nếu có thể thì phiền hai người nấu cơm vậy.”

Cô ấy nói thật, bởi vì cô ấy đã ngán cơm tập thể lắm rồi.

Khương Ninh không có ý kiến, dù sao cô cũng không phải người nấu chính, vì cô đã bồi dưỡng được người nối nghiệp.

Hoắc Dực Thâm sẽ là người nấu cơm. Anh thịt ba chỉ hầm dưa muối, thịt nạc xào với bắp cải khô.

Dưa muối và bắp cải khô, đều là do Khương Ninh lấy từ chợ: “Tôi đổi mấy cân lận, nếu mọi người cảm thấy ngon thì tôi sẽ chia cho mọi người một ít.”

Nói là đổi, thật ra là được làm ra từ không gian.

Nhét rau cải phơi khô vào bình nhựa ép chặt, vặn nắp đậy ba tháng là được, mùi vị dưa muối sẽ đạt tiêu chuẩn nhất định.

Bởi vì không có kỹ thuật để ướp lạnh và sấy khô bắp cải, cho nên toàn bộ bắp cải đều được cô phơi khô, ngâm nước sau đó cho thật nhiều dầu vào xào, ăn cũng khá ổn.

Tuy rằng không thể nào sánh được với rau cải xanh, nhưng có thể ăn trong thời tiết lạnh cực hạn này đã là thứ vô cùng xa xỉ.

Trịnh Vỹ vừa Lệ ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Chị lấy, em cho bao nhiêu bọn chị sẽ lấy bấy nhiêu.”

Nỗi đau khi không được ăn rau xanh, ai đi vệ sinh cũng đều biết.

Trương Siêu ngạc nhiên: “A Ninh, cậu có thể cho bọn tớ bao nhiêu?”

Khương Ninh ngẫm nghĩ: “Khoảng ba đến bốn cân?”

“Tuyệt.” Anh ấy hài lòng gật đầu: “Sau này nếu còn nữa, nhờ cậu giúp bọn tớ gom lại.”

Bình Luận (0)
Comment