Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 245 - Chương 246

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 246 -

Đồ không dùng đều để ở chỗ cô, nếu không đủ có thể dùng lương thực hoặc thức ăn cho chó đổi.

Khương Ninh cũng hiểu rõ, bèn hỏi Hoắc Dực Thâm: “Anh lấy không?”

Hoắc Dực nhìn sâu vào cô, một hồi mới nói: “Có.”

Ăn cơm xong, Khương Ninh lấy cho phòng 1803 năm cân dưa muối và bắp cải khô, còn có ba cân khoai tây đông lạnh. Sau đó, cô lấy một sợi dây chuyền vàng, hai gói thuốc lá, một hộp insulin của bọn họ.

Thật ra những thứ này đối với không gian gần như không có tác dụng, nhưng dù sao thì đồ cô cho cũng phải phải có xuất xứ, vừa để bọn họ yên tâm thoải mái ăn, lại còn có thể bảo vệ bí mật của mình.

Ba người rất vui mừng, đều cảm thấy mình rất có lời: “A Ninh, em đổi đồ giỏi thật đấy.”

Khương Ninh vừa khiêm tốn vừa kiêu ngạo: “Đó là do trong tay chúng ta có đồ tốt, vừa khéo là thứ bọn họ cần, nếu không cũng không dễ.”

Đúng vậy, nếu không phải lúc trước tìm được thuốc men và không ít thứ tốt, có khi đã sớm không chịu nổi.

“Đều tại chị.” Nhắc tới chuyện này, Trịnh Vỹ Lệ lại hối hận đến xanh ruột: “Sớm biết có tận thế, khi đó nên thấy cái gì thì hốt cái đó, ai mà ngờ lại để người khác được lời rồi.”

Lục Vũ lập tức an ủi: “Vợ ơi, em đừng buồn, ai cũng không ngờ tận thế đến thật, so với đại đa số người, chúng ta đã rất tốt rồi.”

Khương Ninh có chút chột dạ, lập tức chuyển đề tài: “Mọi người nói xem, tôi đi làm môi giới ổn không?”

Nếu không, dù cô có muốn đổi đồ cho bọn họ thì cũng không tìm được lý do.

Chỉ cần có mắt nhìn, gặp được nguồn hàng tốt, người môi giới cũng sẽ kiếm được kha khá, nhưng tính nguy hiểm thật sự quá cao.

Chưa nói đến việc có rất nhiều kẻ đang chực chờ phỗng tay trên, ngay cả những bên làm công việc liên quan cũng sẽ mạnh tay hạ bệ cô.

Hơn nữa mấy việc như đầu cơ trục lợi, đẩy giá thị trường, một khi bị bắt được, trường hợp nghiêm trọng thì sẽ bị bắn chết, nhẹ hơn thì bị đưa đi đào than.

Trương Siêu không đồng ý: “Đừng có làm thế, đổi cái gì đó đủ cho chúng ta ăn là được.”

Lục Vũ cũng có lo lắng: “Không phải cô trồng khoai tây sao, sau này không phải lo chết đói, nếu thật sự không được, thì lấy thuốc với rượu đi đổi cũng được.”

Hiện tại ba người họ cũng đi làm, không cống hiến gì cho tầng 18 cho nên bọn họ cũng không định phân chia khoai tây chống lạnh.

Chỉ là lý do thoái thác mà thôi, Khương Ninh sẽ không nhàn rỗi đến mức chạy đi tìm đến cái chết.

“Được, tôi nghe theo mọi người.” Cô sảng khoái đồng ý: “Mọi người còn cần gì nữa, nếu tôi thấy thì tiện tay đổi cho mọi người luôn.”

Quần áo chăn đệm đủ rồi, tầng 18 cũng không nói ra được cụ thể là thiếu cái gì: “Cô cứ xem mà làm, không thì cứ đổi nhiều đồ ăn vào, nếu có thịt thì càng tốt.”

Cô đưa đồ cho phòng 1803 xong, rồi cô lại đưa dưa muối, bắp cải khô, khoai tây đông lạnh mỗi loại hai cân cho phòng 1801.

Hoắc Dực Thâm nói cảm ơn rồi nhận lấy: “Cô muốn đổi cái gì?”

Khương Ninh không nghĩ ra cô muốn gì: “Anh cứ xem rồi đưa tôi là được.”

Sau khi cô về phòng thì lập tức chui vào ổ chăn đọc sách.

Không lâu sau, Cola ngậm một hộp đồ trở về.

Ấy, thế mà Hoắc Dực Thâm lại đổi chocolate cho cô, hơn nữa còn là nhãn hiệu lần trước - chocolate hình trái tim có giá trên trời.

Chà cái này... Thôi cứ ăn đi, vừa khéo vị chocolate này rất ngon, là nhãn hiệu mà trước thiên tai cô không đủ tiền mua, hiện tại lại rất rẻ.

Phòng 1803 chỉ được nghỉ hai ngày, đêm trước khi rời đi, Khương Ninh qua đó giúp họ thu dọn, xếp túi thuốc sơ cứu, nhân tiện dạy bọn họ biện pháp xử lý vết thương bên ngoài khẩn cấp.

Đậu Đậu cầm bức tranh tới: “Anh Trương Siêu, em vẽ xong rồi.”

Cả gia đình 1803 được cô bé vẽ trên cùng một tờ giấy.

Trương Siêu nhìn bức tranh trêu chọc cô bé: “Sao lại chỉ có ba người?”

Đậu Đậu bị hỏi thì ngơ ngác: “Nhưng mà, chỉ có ba người thôi mà.”

“Chị A Ninh đâu?”

“Chị là của nhà em.”

Trương Siêu đùa giai: “Không phải, chị a Ninh và bọn anh mới là người một nhà, em vẽ sai rồi.”

“Không phải. "Đậu Đậu hơi sốt ruột: “Chị thường chơi với em, chị ấy là người nhà của em.”

Bình Luận (0)
Comment