Thấy Đậu Đậu sốt ruột tựa như sắp khóc, Trương Siêu sợ bị anh Thâm đánh chết, nên không dám chọc cô bé nữa: “Được được được, chị A Ninh là người nhà em.”
Khương Ninh cầm gối dựa đánh tới: “Cái miệng đáng khinh này, ngay cả trẻ con cũng chọc.”
Trương Siêu ôm gối dựa, toét miệng cười lên: “Tớ sai, tớ sai rồi.”
Đậu Đậu gãi gãi đầu, giống như đã tìm được cách giải quyết: “Anh Trương Siêu, em vẽ bổ sung nhé.”
Không chỉ vẽ Khương Ninh, còn có anh trai của cô bé, Cola và đám thỏ, cùng với căn nhà thật lớn.
Bên ngoài còn có cả ánh mặt trời, cây và cỏ xanh.
Chơi ở phòng 1803 một hồi, Đậu Đậu lại quyến luyến, lộ vẻ muốn nói lại thôi.
Khương Ninh vẫy vẫy tay với cô bé: “Đậu Đậu, có phải muốn nói gì với anh chị không?”
Đậu Đậu có hơi do dự: “Vâng.”
“Chuyện gì vậy?”
“Sắp đến sinh nhật anh trai, em muốn tổ chức sinh nhật giống chị, để anh trai vui vẻ.”
Nhưng cô bé không biết làm gì cả, hơn nữa đến lúc đó nhóm anh Trương Siêu cũng không ở nhà.
Sinh nhật của anh Thâm? Trương Siêu và Lục Vũ trở nên nghiêm túc.
Tầng 18 có được ngày hôm nay, chính là nhờ bọn họ ra ngoài tuần tra có thể cầm nỏ bắn ép lui đám cướp, hoàn toàn nhờ vào sự chỉ dạy của anh Thâm.
Nhưng ba người họ cũng phải đi làm, không thể xin nghỉ để chúc mừng cho anh.
Vì vậy mỗi người lấy ra một cái hộp, để đến ngày sinh nhật của anh Thâm Khương Ninh sẽ thay mặt bọn họ tặng quà.
Đúng rồi, còn có thiệp chúc mừng sinh nhật nữa, phải nhận được sự chúc phúc của 1803.
Rõ ràng là giờ Khương Ninh đã được an bài mọi chuyện: “...”
1803 vẫn đi làm khuya như cũ, năm giờ sáng lên đường, tám giờ sáng chạy đến điểm tập họp.
Khương Ninh suy nghĩ, làm sao để đại diện tầng 18 tổ chức sinh nhật cho Hoắc Dực Thâm đây?
Cô cảm thấy có chút khó khăn: “Cola, sinh nhật của huấn luyện viên, em định tặng quà gì?”
Chú chó nghiêng đầu sang trái, lại nghiêng đầu sang phải, rồi chạy vút đi như cơn gió.
Đầu tiên là đào ngoài ban công, sau đó là đào ở phòng khác, sau đó nó lại ngậm thau cơm đến.
Nửa chậu xương, suýt chút nữa là không còn gì để tặng Khương Ninh.
Chó này dũng cảm thật, không sợ huấn luyện viên cố ý nhắm vào nó sao.
Ba ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến sinh nhật của Hoắc Dực Thâm.
Khương Ninh suy nghĩ một chút, cầm điện thoại vô tuyến gọi sang chúc mừng: “A Thâm, nghe Đậu Đậu nói hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Hoắc Dực Thâm ở đầu dây bên kia hơi khựng lại: “Cùng ăn một bữa cơm nhé?”
“Ừm... Được.” Quà gì cũng không bằng một bữa ăn, huống chi anh cũng chẳng thiếu gì, Khương Ninh nói: “Anh và Đậu Đậu thích ăn gì? Hôm nay sinh nhật ai người đó lớn nhất, để tôi nấu cơm.”
“Gì cũng được, cô thích ăn gì?”
“Ha ha, tôi cũng ăn gì cũng được.”
Trời lạnh, Khương Ninh cũng không muốn làm cơm: “Vậy đi, tôi nấu xong sẽ mang qua nhé?”
“Được, để tôi đến giúp.”
“Không không không, để tôi làm là được.”
Cúp điện thoại, cô vào không gian đánh răng rửa mặt thay quần áo, nhìn sách về y học một hồi, sắp đến mười hai giờ trưa, cô mới lấy từ trong không gian ra thịt trâu hầm cà rốt, cũng không quên lấy nồi đất và bếp ga ra.
Chú chó rất thích ăn, nên cô lại thêm chân giò, nghi ngút bốc khói
Khi nồi đất đã nóng, gọi điện thoại vô tuyến thông báo cho Hoắc Dực Thâm mở cửa.
Không ngờ, cô mới vừa mở cửa nhà mình, thì đã thấy anh đã đứng chờ ở bên ngoài, bưng lấy nồi đất nóng giúp cô: “Cẩn thận, để tôi làm.”
Vừa bước vào 1801, mùi thơm đã xông thẳng vào mũi.
Hoắc Dực Thâm cũng tự làm thức ăn, sườn hấp khoai sọ, miến kho thịt, thịt ba rọi xào rau diếp.
Mặc dù nồi thịt trâu hầm cà rốt rất lớn, nhưng Khương Ninh không ngờ anh lại làm nhiều món như vậy, khiến cô cứ cảm thấy bản thân có hơi keo kiệt.
Thôi kệ, cũng đã đến rồi, cứ vờ như không biết gì là được.
Nhưng mà, chú chó lại không biết xấu hổ hơn cả cô, nó lại mang nửa chậu xương đến đặt trước mặt Hoắc Dực Thâm.
Vẻ mặt của huấn luyện viên có hơi đặc sắc, anh sờ đầu nó nói: “Tao nhận tấm lòng của mày, còn cái này mày cứ giữ ăn đi.”
Chú chó cũng không khách khí, vội vàng giấu đi lương thực dự trữ của mình.
Đóng cửa, ăn cơm.