Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 248

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 248 -

Ba người một chó, bầu không khí sinh nhật được Khương Ninh tổ chức thật náo nhiệt.

Khương Ninh không bắt chước theo đám Trương Siêu, Lục Vũ được, nên cô chỉ lấy quà và thiệp chúc mừng của ba người ra: “Tôi không biết hát, anh cứ ước đi.”

Cô còn không quên mở thiệp chúc mừng ra, bài nhạc sinh nhật vui vẻ vang lên.

Đậu Đậu tung tăng nhảy nhót, vỗ tay nói: “Anh, ước đi.”

Khương Ninh không biết có phải do ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy lúc anh đang yên lặng cầu nguyện, anh không chỉ nhìn Đậu Đậu, mà còn liếc nhìn cô.

Bữa tiệc bắt đầu.

Nồi thịt trâu hầm cà rốt phải thêm tỏi ớt này nọ mới ngon, không ngờ Hoắc Dực Thâm giống như có túi càn khôn vậy, cái gì anh cũng có!

Ăn xong hai chén, kèm với cả mùi ớt thơm phức, rất cay khiến ai cũng đổ mồ hôi.

Bốn món ăn không hết, nên vẫn còn dư lại một chút sườn và thịt ba rọi xào rau diếp.

Hoắc Dực Thâm nói: “Thức ăn để qua đêm không tốt, buổi tối sang ăn tiếp nhé?”

Ô vậy, cũng được!

Cơm nước xong, cô lại cầm máy tính bảng đến ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, còn Đậu Đậu ôm Cola cười khanh khách.

Bỗng nhiên, Hoắc Dực Thâm tiến lại gần, dọa Khương Ninh sợ hãi suýt chút nữa bày ra thế phòng thủ.

“Lấy giúp tôi chút nho, cho Đậu Đậu ăn.”

Sợ cô lấy nhiều, anh lại bổ sung: “Nửa chùm là được, trời rất lạnh ăn nhiều cũng không tốt.”

Cô chỉ có hai chùm, còn muốn lấy nửa chùm? Còn keo hơn cả cô!

Nhân lúc hai người không chú ý, Khương Ninh lấy gối ra che lại, lấy ra chùm nho lớn nhất nói: “Tôi tặng anh, xem như là tiền cơm tối nay.”

Hoắc Dực Thâm cũng không từ chối, lấy đi vào phòng bếp rửa bằng nước ấm, sau đó tách từng quả đặt vào mâm trái cây.

Trở về ghế sô pha, anh đưa cho Đậu Đậu một trái.

Đậu đậu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh.”

Lột vỏ xong trái thứ hai, anh cũng tiện tay đưa cho Khương Ninh: “Cô ăn thử đi.”

Khương Ninh lúc đó, vừa kinh ngạc vừa có hơi... Sợ.

Cô không có tay hả, cô không biết lột vỏ hả!

Vừa định từ chối, không ngờ chú chó đã đớp mất. Nó ăn mất quả nho đã lột vỏ trên tay Hoắc Dực Thâm: Cảm ơn!

Ăn xong, nó cũng không đi, còn đứng ở trước mặt anh: Nào, lột tiếp đi.

Vẻ mặt của Hoắc Dực Thâm vẫn như cũ, nhưng trong lòng thì như vỡ nát: “...”

“Cola, lại đây.”

Khương Ninh kéo tai nó đến dạy dỗ một trận: “Chó không thể ăn nho đâu, ăn sẽ bị bệnh.”

Nó vẫn còn thèm ăn, không ngừng chảy nước miếng

Con sen Khương này xem thường sự giúp đỡ của nó, còn dặn dò với nhóc con: “Đậu Đậu, Cola không thể ăn socola và nho, em nhớ không được đút nó ăn, không là sẽ bị bệnh đấy.”

“Vâng.”

Chú chó bị cấm ăn: “...”

Cảm giác làm chó cũng không tốt lắm.

Tuy đã lột vỏ của nho ra, nhưng cô vẫn giữ lại hạt nho, đến khi thiên tai qua đi hoặc là lúc nào đó thích hợp để trồng trọt, giá trị của hạt mầm sẽ rất lớn.

Vì vậy, cô gói hạt vào trong khăn giấy.

Vừa đúng lúc, Hoắc Dực Thâm cũng nghĩ như vậy, tay của hai người suýt chút nữa chạm vào nhau.

Dù trong phòng khách có lò than, nhưng trời lạnh mà ăn nho cũng phải rất dũng cảm, bởi vì thật sự rất lạnh.

Đậu Đậu bị lạnh cóng, nhưng nho ngon quá, cô bé vừa ăn vừa hiếu kỳ nói: “Anh, quả này lấy ở đâu vậy ạ?”

Giọng nói của Hoắc Dực Thâm nghe thì có vẻ dịu dàng, nhưng nội dung lại vô cùng thô lỗ: “Cho em thì em cứ ăn, đừng hỏi nhiều như vậy, hỏi nữa là không có ăn đâu.”

Hoắc Dực Thâm xoa đầu cô bé: “Đậu Đậu, anh sẽ cố gắng hết sức cho em thứ tốt nhất, nhưng ăn cái gì, dùng cái gì, em không thể nói với người khác, nếu không chẳng những anh sẽ gặp nguy hiểm, sau này những thứ kia cũng mất.”

Bị anh trai dạy dỗ, cô bé cảm thấy tủi thân: “Anh ơi, em không nói đâu.”

Chuyện này Khương Ninh có thể làm chứng, chỉ cần là chuyện cô bé đồng ý, thì đúng là kín miệng như bưng.

Không nói với cô, ngay cả người giảo hoạt như Trương Siêu mà cô bé cũng không nói.

Bình Luận (0)
Comment