“Đây không phải chuyện bắt buộc sao?” Khương Ninh ngoáy ngoáy lỗ tai: “Các cậu là tuần tra viên đội trị an, chắc đồn cảnh sát cũng phái người đến huấn luyện chuyên nghiệp cho các cậu nhỉ.”
Lục Vũ câm nín, một lúc lâu sau mới nói: “A Ninh, chúng ta vẫn là bạn hả?”
Trước tiên phải làm rõ một chút, từ nhỏ dạ dày của anh ấy đã không tốt, bác sĩ nói phải ăn gì đó dễ tiêu hóa, bây giờ vất vả lắm mới chữa khỏi bệnh dạ dày, anh ấy cũng trưởng thành rồi, vậy mà cô vẫn đả kích anh ấy như vậy hả?
Khương Ninh vội vàng nhận sai: “Xin lỗi nha, tôi sai rồi.”
Trịnh Vỹ Lệ phì cười: “A Ninh đừng thấy kỳ lạ, dạo này anh ấy điên lắm.”
Được rồi, không sao thì tốt, không làm ảnh hưởng đến chuyện khoe khoang hoặc nghỉ ngơi của phòng 1803 nữa.
Trong tay có thức ăn, trong lòng cũng thấy thoải mái.
Hai tháng nay bọn họ gặp không ít nguy hiểm, nhưng đều vượt qua được, hơn nữa cũng tìm được không ít mỡ. Cả phòng 1803 vẫn còn rất khỏe nên mời hai nhà hàng xóm sang ăn cơm.
Có thịt, có đồ hộp, uống chút rượu, cơm cũng đủ.
Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, dùng mạng kiếm được vật tư trở về, đương nhiên cũng cần phải dự trữ, nhưng cũng phải hưởng thụ.
Vì đã có nhiều kinh nghiệm vật lộn với côn đồ, nên ba người họ đều quyết định làm việc kiếm thức ăn.
Hoắc Dực Thâm cũng không đến ăn chực cơm của 1803, anh chỉ cho họ mấy chiêu vật lộn với côn đồ và cách bảo vệ tính mạng.
Thật ra nhân viên ở đồn cảnh sát cũng có dạy, nhưng mấy chiêu kia đâu thể so sánh với đặc cảnh được.
Chức vụ không giống, chiêu thức cũng khác, đồn cảnh sát dạy cách bắt người, còn phải có thái độ giáo dục cảm hóa với mấy tên côn đồ, mà cách dạy của Hoắc Dực Thâm là trong lúc nguy hiểm thì phải giết.
Ba người học vô cùng nghiêm túc, luyện tập liên tục không ngừng.
Thậm chí, còn có tin tốt, vì Trịnh Vỹ Lệ rất có bản lĩnh nên được đội trưởng đội trị an khen ngợi, được đề bạt làm tiểu đội trưởng của một đội, được trả công từ bốn ký tăng lên sáu ký lương thực.
Điều này khiến Trương Siêu và Lục Vũ ghen tị, âm thầm quyết tâm phải mạnh hơn, không thể để phụ nữ đàn áp, bọn họ cũng phải trở thành tiểu đội trưởng.
Hai người không những rèn luyện ở hành lang, buổi tối chui vào chăn cũng luyện tập, làm sao để có thể trở thành như anh Thâm, một chiêu lấy được đầu của địch.
Vì vậy đến buổi tối, hai người đều bị trẹo vai.
“Ui da, cậu nhẹ một chút.”
“A a a, cậu cũng nhẹ một chút.”
Trịnh Vỹ Lệ ở bên ngoài đạp cửa: “Mấy người đang làm gì vậy!”
Lục Vũ bị dọa sợ lập tức bò ra khỏi chăn, vội vàng tìm áo khoác phủ thêm: “Vợ, vợ ơi, bọn anh đang luyện tập chiến thuật mà anh Thâm dạy cho.”
Sợ vợ không tin, đến lúc trở lại phòng mình, anh ấy còn chủ động cho cô ấy kiểm tra.
Không lâu sau, nghe được tiếng động ở phòng cách vách, tiếng động rõ ràng truyền đến tai Trương Siêu: “...”
Quả nhiên, anh ấy không nên tồn tại!
Sau đó, Hoắc Dực Thâm lại ra ngoài lần nữa, vào trong phòng dọn đồ.
Có lần, anh còn mang theo đôi bao tay lông thỏ về.
Khương Ninh cũng có bao tay giữ nhiệt, nên cô bèn từ chối: “Không cần đâu, anh cho Đậu Đậu là được.”
“Tôi mua cho Đậu Đậu rồi, đôi này cô bé không mang vừa.”
Người ta cũng mua về rồi, nếu cô không cần, chắc anh còn phải đổi lần nữa.
Khương Ninh chỉ đành nhận lấy: “Anh muốn cái gì?”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: "Cô nấu mì gói rất ngon."
Khương Ninh vừa định cho anh cải chua, rồi tặng thêm hai cây xúc xích.
Không ngờ Đậu Đậu ở bên cạnh nuốt nước miếng: “Đúng vậy, chị nấu mì gói là ngon nhất.”
Khương Ninh ngại ngùng, khóe miệng khẽ mím: “Được, vậy hôm nay chị sẽ nấu mì.”
Túi cải chua bị bỏ sang một bên, cô thêm nấm mèo và hải sản, xúc xích và trứng chiên.
Khương Ninh cũng không nhịn được, lấy từ trong không gian ra một đĩa măng chua cay, bỏ vào trong chén của mình rất nhiều, lúc cô vừa định hỏi bọn họ có muốn thêm không thì…
Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu đã bịt mũi, lùi, lùi, lùi!
“Ọe…”
Ngay cả chú chó cũng há to miệng, muốn ói lại không ói được, ánh mắt nhìn Khương Ninh lộ vẻ chê bai: Sen ơi, chị ăn phân à!