Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 250 - Chương 251

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 251 -

Ba mươi chậu cây bằng nhựa không thể chịu được nhiệt độ thấp nên dễ bị bể, nhưng nó lại có ưu điểm là dày, cầm nhẹ, cho nên nếu nhẹ nhàng chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Tổng cộng có bốn bao, mỗi bao được hai mươi lăm ký.

Chắc chắn không thành vấn đề, Khương Ninh lấy từ trong túi ra rượu thuốc Hồng Mao.

Tên xấu xí vốn đang đau lòng vì không kiếm được tiền, không ngờ cô lại lấy ra món đồ đắt tiền, xem ra túi đựng rất đáng giá.

Nhận được hàng, tên xấu xí rời đi.

Vì Hoắc Dực Thâm muốn cô dễ nhận hàng, cả quá trình giao dịch anh đều không tham dự, dẫn Đậu Đậu đứng ở bên ngoài.

Chắc chắn xung quanh không có ai, thì cô mới bỏ đồ vào trong không gian.

Mới vừa đi đến cạnh cửa, thì cô lại phát hiện Hoắc Dực Thâm và tên xấu xí đang nói chuyện ở cách đó không xa, giống như đang giao dịch gì đó.

Đợi tên xấu xí rời đi, Khương Ninh mới đi ra.

Trở về khu nhà, Khương Ninh cũng không vội lên lầu, cô lấy Cola ở trong túi xách ra, cho nó đi dạo hai vòng rồi mới lên.

Con chó này dù hơi ngáo nhưng vẫn rất hiểu chuyện, ở trong túi khá khó chịu nhưng nó không hề lên tiếng.

Khương Ninh cho chó đi dạo, Hoắc Dực Thâm cũng cho cô bé đi chơi.

Hai người đứng ở chỗ khuất gió, lẳng lặng nhìn hai đứa nhỏ chạy đuổi nhau trong gió rét.

Khương Ninh ứng tiền trao đổi vật tư, Hoắc Dực Thâm hỏi: “Hôm nay, cô muốn cái gì?”

Chia vật tư ra một nửa, nhưng khoai tây là do anh chăm sóc, Khương Ninh cũng không muốn chiếm hời từ người ta, vì vậy cô cũng tính cả giày bông vào: “Còn socola không?”

Socola ăn rất ngon, bây giờ cô nhớ đến còn thèm.

“Còn.”

Trở lại tầng mười tám, chậu cây và phân bón cô để tạm trong không gian, còn giày bông thì đưa cho Hoắc Dực Thâm.

Hoắc Dực Thâm cầm hai hộp socola ra.

Khương Ninh cũng rất biết điều, chỉ lấy một hộp.

Đóng cửa lại, Đậu Đậu ngẩng đầu: “Anh ơi, em cũng muốn ăn socola.”

“Trong đó có rượu, trẻ con không ăn được, em có thể ăn kẹo sữa.”

Hai ngày sau, Hoắc Dực Thâm đưa Đậu Đậu đến 1802: “Tôi có chuyện cần ra ngoài một chút, cô trông chừng Đậu Đậu giúp tôi một chút nhé.”

Cùng là người có trẻ con trong nhà, nên Khương Ninh cũng vui vẻ đồng ý.

Buổi trưa, lúc cô định nấu mì gói, thì Hoắc Dực Thâm trở lại, balo trên lưng anh căng phồng.

Đậu Đậu nghe có mì gói thì nuốt nước miếng, tủi thân nhìn anh: “Anh ơi, em muốn ăn.”

Vì chú chó nhà mình cũng ăn đồ của anh rất nhiều, nên Khương Ninh cũng phải đáp lại: “Hay là, anh cũng ăn chút nhé.”

Hoắc Dực Thâm cũng không từ chối: “Được.”

Cô lại lấy thêm hai gói mì, rồi bỏ thêm xúc xích vào, mỗi người một cái trứng gà chiên.

Nhà 1802 không lớn, thậm chí vì Hoắc Dực Thâm đến, trông có vẻ hơi chật chội, nhưng vì có chó và trẻ con nên bầu không khí trở nên vô cùng hài hòa.

Làm ca sáng suốt một tháng cuối cùng cũng kết thúc, phòng 1803 bình an trở về, lần này trông tinh thần của họ tốt hơn nhiều, không còn bộ dáng chán nản như lúc trước.

Nhưng nhiệt độ không ngừng hạ xuống, ba người họ cũng đã bị nhiễm lạnh, may mà không nhiễm lạnh nhiều, nên tình trạng không nghiêm trọng lắm.

Trừ lương thực được trả công, hình như họ còn được mang về không ít đồ tốt. Trong đó có khối vàng khoảng nửa cân, mọi người đồng ý để cho Khương Ninh giữ, khi nào có cơ hội lại đổi chút đồ dùng được về.

Đi học và làm việc không giống nhau, nhưng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ đã lột xác. Đặc biệt phải kể đến Lục Vũ - người hay có thói quen dựa vào phụ nữ, cảm giác anh ấy chẳng những đã trưởng thành, mà cả người cũng tràn ngập khí phách đàn ông.

Tất nhiên, anh ấy vẫn đối xử rất tốt với Trịnh Vỹ Lệ, hễ cứ ba câu là lại nhắc đến vợ, thậm chí anh ấy còn bưng nước rửa chân cho cô ấy.

Trương Siêu hâm mộ vô cùng, nhưng Khương Ninh lại vờ như không thấy.

Sau hai tháng, gặp không ít khó khăn nhưng kinh nghiệm sinh tồn và kỹ năng bảo vệ mạng sống của họ cũng tăng lên.

“A Ninh, nói chắc cậu không tin, tôi cảm thấy hình như mình mở được thiên nhãn rồi.”

Lục Vũ dương dương tự đắc, ngồi trên ghế sô pha ôm gối ôm chém gió: “Bất kể là ai, chỉ cần quan kĩ thì dù ở trong đám người, tôi cũng có thể dựa vào ánh mắt, động tác chân tay, tư thế đi lại của người đó, phán đoán người này là người tốt hay xấu, là tốt phạm trộm cướp bình thường, hay là côn đồ vô cùng hung ác…”

Bình Luận (0)
Comment