Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 253 - Chương 254

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 254 -

Đậu Đậu chưa bao giờ thấy anh trai mình nghiêm túc như vậy, cô bé sợ tới nỗi co rúm người lại, đôi mắt ngân ngấn lệ nhưng lại không dám rơi xuống.

“Hai ngày tới đều sẽ ăn khoai tây, nếu em không ăn sẽ đói đấy.”

"Anh ơi, em sẽ ăn ạ."

Đậu Đậu cầm lấy khoai tây, nhưng nóng quá nên cô bé ném xuống bàn.

Hoắc Dực Thâm nhặt lên, lột vỏ xong rồi đưa cho cô bé.

Tiểu Đậu cúi đầu chậm rãi ăn: "Cám ơn anh."

Dù sao thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng hoàn cảnh ở tận thế quá tàn khốc, nên muốn nuôi dạy cô bé tốt cũng không phải là điều dễ dàng.

Khương Ninh cảm khái, may là chó con nhà cô rất hiểu chuyện, không kén ăn, nên đỡ phiền hơn nhiều so với việc nuôi một đứa trẻ.

Cola cảm nhận được Tiểu Đậu đang buồn, nên nó bước tới đưa hai lỗ tai ra, cọ cọ đầu vào cô bé an ủi.

Sau khi cố gắng ăn hết củ khoai tây, cô bé lại ăn thêm một củ nữa, rồi lau miệng và hứa: "Anh ơi, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lãng phí đồ ăn nữa."

Hoắc Dực Thâm an ủi vài câu, Đậu Đậu lại vui vẻ trở lại, cùng chó con vào phòng vẽ tranh.

Khương Ninh cùng anh thảo luận về việc trồng lại khoai tây, đất có thể đào từ không gian, nên sẽ rất màu mỡ và xốp, nhưng chất chống đông đã không còn nữa.

Chất chống đông do Viện Khoa học Nông nghiệp phát triển, nên hai người không có cách nào lấy được, vì vậy chỉ có thể xem nhà họ Chung có cách nào không.

Ngoài ra, hạt giống đậu và thuốc đều là do nhà họ Chung cung cấp, nên Khương Ninh định trả cho họ mười cân khoai tây coi như là thù lao.

Còn số khoai còn lại, thì hiện tại cả hai người cũng không thiếu ăn lắm, có thể mang toàn bộ đi gieo trồng.

Nếu chăm sóc tốt, lần sau ít nhất cũng có thể thu hoạch được một tấn.

"Tôi muốn giữ lại mười cân, thỉnh thoảng hấp cho Đậu Đậu ăn."

Nếu là lúc trước khi có thiên tai, trẻ con được cưng chiều cũng không sao cả, nhưng bây giờ là thiên tai ở tận thế, Hoắc Dực Thâm vô cùng lo lắng cô bé không được ngon uống tốt. Anh biết ở bên ngoài khó khăn như vậy, nhưng anh cũng không muốn hại em gái mình.

Khương Ninh không phản đối: “Tôi cũng để lại mười cân cho Cola.”

Đừng nghĩ một trăm cân khoai tây là nhiều, nhưng làm cách nào để ngăn chúng không mọc mầm cũng là một vấn đề nan giải.

Hoắc Dực Thâm nghĩ rồi nói: “Bọn Trương Siêu không có ở đây, nên có thể đặt ở lối đi hoặc trên cầu thang lên xuống, nếu vẫn không được thì có thể đặt ở trên sân thượng.”

Khương không có ý kiến, cô lấy mười cân khoai tây, định đến nhà họ Chung.

"A Ninh, tôi muốn nói chuyện với cô."

Nói chuyện à? Khương Ninh cảm thấy hơi khó hiểu.

Hai người có độ chênh lệch chiều cao rất lớn, dáng anh cao như cây tùng đứng trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm nhưng cũng rất dịu dàng, khiến Khương Ninh có cảm giác bị áp bức không thể giải thích được.

Khoảng cách giữa hai người gần quá, cô vô thức lùi lại hai bước.

“Cô còn đề phòng tôi đến lúc nào nữa?”

Hả? Khương Ninh sửng sốt, phản ứng rất nhanh: "Có phải anh hiểu lầm cái gì không?"

Hoắc Dực Thâm hỏi lại cô: "Cô nói đi?"

Đúng vậy, anh là một cảnh sát đặc nhiệm, ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu nội tâm của người khác, anh có thể hiểu được khẩu ngữ và là chuyên gia về biểu cảm.

Nhưng Khương Ninh không có cách nào, có nhiều lúc cô còn tự nghi ngờ chính mình, huống chi là bị anh thấy được bí mật không thể cho ai biết được này.

Mấy tháng qua, thần kinh Khương Ninh không có một giây phút nào dám thả lỏng, lúc nào cũng căng thẳng.

Cô biết mình mắc hội chứng gặp chướng ngại sau tổn thương tâm lý, cô vẫn đang nỗ lực điều chỉnh tâm lý, nhưng đôi khi cô không thể kiểm soát được bản thân mình.

Lời nói của Hoắc Dực Thâm khiến người ta kinh ngạc: "Nếu tôi nói ra bí mật của mình, cô có thể buông lỏng cảnh giác được không?"

Khương Ninh giật nảy mình.

Không, cô không muốn biết đâu, tò mò giết chết mèo đấy.

Không ngờ, Hoắc Dực Thâm đột nhiên nắm lấy tay cô, không nói một lời dẫn cô vào phòng ngủ chính.

Ngay lúc Khương Ninh đang muốn giãy giụa thì anh đã mở cửa phòng ngủ ra.

Má ơi… Cả căn phòng chứa đầy vật tư, cao lên đến tận nóc nhà.

Phòng ngủ chính có phòng tắm và cả phòng thay đồ, theo cách bố trí thì diện tích khoảng 50 mét vuông, tức là 150 mét khối, chứa đầy những vật dụng cần thiết hàng ngày.

Gạo, bột mì, dầu và ngũ cốc, thuốc men, xăng, bình ga, cùng với những hộp các tông lớn xếp chồng lên nhau ngay ngắn, và những thứ được bọc trong túi.

Mặc dù cô không thể nhìn rõ nhưng chắc chắn đều là hàng tốt.

"Anh…"

Chẳng trách anh lại liều mạng ra ngoài trong cơn siêu bão, dám mạo hiểm cả tính mạng để tích trữ vật tư.

Hoắc Dực Thâm kéo cô vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.

Ngay lập tức, cho dù cô có duỗi tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình nữa.

“A Ninh, cô có tin vào chuyện sống lại không?”

Bình Luận (0)
Comment