Dù Khương Ninh đã chuẩn bị từ trước, nhưng cô vẫn quyết định giả ngu, tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Anh nói gì?”
“Tôi từng chết một lần rồi, không ngờ lại được sống lại.”
Không không không, đây không phải chuyện cô có thể nghe, nguy hiểm quá!
“Nhà này là của bà ngoại tôi, mấy năm trước bà ấy mất, tài sản để lại cho mẹ tôi. Nhưng không ngờ bà ấy và ba tôi gặp tai nạn giao thông, để lại Đậu Đậu còn nhỏ tuổi…”
Tính chất công việc đặc thù, khiến Hoắc Dực Thâm không thể về nhà, chỉ đành đưa Đậu Đậu gửi nhờ nhà bác.
Vất vả lắm mới được nghỉ phép, anh mua vé trở về quê thăm Đậu Đậu, không ngờ lại gặp bão lớn, tàu cao tốc dừng ở thành phố Phượng để tránh nguy hiểm.
Ai mà ngờ, trận bão này là mở đầu cho thiên tai.
Sau khi chắc chắn không thể về nhà, anh không hề do dự tham gia cứu hộ cứu nạn ở thành phố Phượng, cứu người trong cơn bão, chuyển vật tư trong lũ lụt, giết thế lực xã hội đen trong thời tiết giá lạnh…
Âm hơn bảy mươi độ, trải qua trăm cay ngàn đắng mới trở về nhà.
Thế nhưng anh không thấy em gái, mà chỉ thấy một bộ xương trắng chưa kịp ném đi, bị cắt vô cùng gọn gàng.
Dù đau khổ đến tận tim gan, nhưng anh vẫn tin tưởng, không phải tất cả người còn sống sót đều là ác ma.
Bản thân anh là quân cảnh, anh chỉ có thể đè xuống nỗi đau khổ của bản thân để đứng cùng với quốc gia.
Kiên trì được mười năm, anh cũng không nhớ rõ mình đã nhường bao nhiêu thức ăn, đã cứu được bao nhiêu người.
Ban đầu, bọn họ còn thật sự cảm ơn, sau đó họ lại thấy thức ăn không đủ, ở cũng không thoải mái…
Anh đã chết thế nào?
Cứu hộ trong lũ lụt liên tục mười hai giờ, trong lúc kiệt sức anh cứu được một nhóm lớn, thế nhưng lại bị vật nhọn đâm bị thương.
Sau khi lên bờ, bọn họ vây quanh anh, quan tâm hỏi han.
Sau đó, anh bị sốt ý thức mơ hồ, ánh mắt bọn họ cũng bắt đầu thay đổi.
Chuyển mong đợi anh sẽ khỏe lên sang hy vọng anh tắt thở nhanh một chút.
Có mấy kẻ nóng lòng, thậm chí còn không ngừng vuốt ve dao trong túi…
Đầu Khương Ninh ong ong, cảm thấy kết cục của bản thân đã thảm lắm rồi, không ngờ anh lại… Chẳng trách, anh lại ra tay không chút lưu tình.
“A Ninh, tôi đã có được cơ hội để bù đắp tiếc nuối đời trước, nhưng tôi sẽ không tham lam, muốn giành cơ hội của người khác.”
Giọng nói của Hoắc Dực Thâm trầm xuống: “Tôi nói với cô những lời này, dẫn cô đến xem vật tư, chỉ vì tôi muốn để cô không đề phòng tôi nữa.”
Nhưng không thể không thừa nhận, thấy anh có hơn trăm khối vật tư, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh sống mười năm, thiên tai gì cũng đã từng trải qua, có cơ hội thay đổi, dùng ngón chân cũng đoán được anh chuẩn bị còn đầy đủ hơn cả cô.
Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Anh nói với tôi chuyện này không sợ tôi lén giấu vào trong không gian sao?”
Hoắc Dực Thâm hỏi ngược lại: “Cô sẽ làm vậy sao?”
“Tôi không phải người tốt, nhưng chỉ cần người khác không làm gì tôi, tôi sẽ không quan tâm đến vật tư đã có chủ.”
Hai bên đều để lộ bí mật của nhau, xem như hòa.
Khương Ninh mở tay ra, không ngờ tay đột nhiên bị anh nắm lấy.
“A Ninh, có thể cho anh một cơ hội không?”
Khương Ninh ngơ ngác, đầu óc hỗn loạn.
“Tôi thích em.” Hơn nữa, anh không thể nào kìm lòng được.
Khương Ninh có hơi hoảng loạn: “Không phải chúng ta đã nói, làm bạn, làm hàng xóm sao?”
“Ừm, nhưng anh vẫn muốn cố gắng một chút.” Hoắc Dực Thâm có lý do của mình: “Hơn nữa, anh cảm thấy cũng không phải là em không để ý đến anh, chỉ là em sợ không gian của em bị anh chiếm.”
Ủa, con mắt nào của anh thấy cô cũng có ý với anh vậy?
Khương Ninh rất lý trí: “So với làm người yêu, tôi thấy làm hàng xóm và đồng đội vẫn thích hợp hơn.”
Không ngờ anh lại kiên trì như vậy, e rằng hai thân phận này cũng không thích hợp nữa rồi.