Sáu tuổi là cái tuổi bắt đầu hiểu chuyện rồi, huống chi Đậu Đậu lúc nào cũng nhớ kỹ lời của anh trai nên cuối cùng cô bé chẳng hỏi gì cả.
Thấy anh mình đang thu hoạch đậu phộng, cô bé vội vàng dọn ghế gấp lại đó: “Anh ơi, để em giúp anh nữa.”
“Lạnh lắm đó, em đeo thêm găng tay da vào nhé.”
Cola cũng chẳng chịu thua kém, nó dùng răng cắn xác đậu phộng.
Khương Ninh thấy ngại vì ngồi không, nhưng Hoắc Dực Thâm không cho cô làm: “Em ngồi nghỉ đi kẻo mệt.”
Anh không hiểu cụ thể cô đã làm gì, nhưng chắc chắn là không hề dễ.
Mảnh vườn đất đen có độ phì nhiêu tốt, 100 mét vuông thu hoạch được khoảng chín mươi cân đậu phộng. Khương Ninh rắc muối và bột ngũ vị hương rồi khuấy đều và chia vào mấy cái nồi. Cô nấu nhỏ lửa cho đến khi ngấm gia vị rồi để lại hai cân đậu phộng ăn khi còn nóng, phần còn lại cô cất vào không gian khi nào ăn thì lấy ra tiếp.
Bắp cũng được chia ra, cô nấu một nửa để làm bữa sáng hoặc món phụ.
Sản lượng lúa mì cũng rất cao, nhưng vì không có máy tuốt lúa nên chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ nhất là xát bằng tay.
May mà hạt lúa và lõi ngô khá dễ tuốt nên xát tay không mất nhiều công sức, Hoắc Dực Thâm cũng không phải người lười biếng nên chỉ mất một ngày anh đã làm xong, sau đó Khương Ninh cất chúng vào không gian và đem phơi.
Khương Ninh liên tục làm lụng vất vả mấy ngày liền nên bây giờ khá mệt, hơn nữa sắp tới còn phải trồng đợt hai nên dù cô có lười biếng cũng chẳng lo gì.
Cô thấy Đậu Đậu không hề hỏi gì, hơn nữa cô bé càng ngày càng bình tĩnh, dường như đã chấp nhận chuyện đồ vật bỗng nhiên xuất hiện. Vì vậy, Khương Ninh bèn lén lấy mấy bó rau lớn, dầu lông gà, bột yến mạch và xà lách cùng mấy đóa hoa nhỏ màu trắng ra khỏi không gian.
Nhìn thấy phòng bếp đột nhiên xuất hiện mớ rau củ, Đậu Đậu mở to mắt ngạc nhiên, nhưng cô bé vẫn không hỏi gì cả, ngoan ngoãn nhặt rau rồi rửa rau giúp anh trai mình.
Chờ cô bé làm xong, Khương Ninh khen ngợi: “Đậu Đậu ngoan quá, em đi chơi với Cola và thỏ đi.”
Đậu Đậu nhìn anh trai mình bằng ánh mắt khát khao, sau khi được anh cho phép thì cô bé mới tung tăng rời đi.
Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh đóng cửa sổ lại, xào mười mấy nồi rau xanh rồi đựng trong chậu, sau đó Khương Ninh cất toàn bộ chúng vào không gian.
Vì hôm nay có món rau xào xanh mướt nên Đậu Đậu ăn khá nhiều, cô bé mỉm cười thỏa mãn: “Anh ơi ngon quá.”
Sau khi Khương Ninh dắt chó con rời đi, Hoắc Dực Thâm gọi Đậu Đậu vào ngồi xuống sô pha: “Đậu Đậu, em thích chị A Ninh không?”
“Dạ thích ạ.” Đậu Đậu trả lời không chút do dự.
“Sau này chị ấy và Cola sẽ sống cùng chúng ta, được không?”
Đậu Đậu vui vẻ: “Thật ạ? Em thích chị ấy lắm.”
Cả Cola và thỏ nữa.
Hoắc Dực Thâm hỏi cô bé: “Chúng ta cũng sẽ chia sẻ đồ ăn với chị ấy, em có đồng ý không?”
“Đồng ý ạ.”
Nghe thấy đáp án của Đậu Đậu, Hoắc Dực Thâm khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Mấy hôm nay em thấy rau, bắp và đậu phộng ăn có ngon không?”
“Ngon ạ.”
“Em có muốn ăn tiếp nữa không?”
“Có ạ.”
“Vậy em biết chúng ở đâu ra không?”
Đậu Đậu sửng sốt, cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc: “Em không muốn biết.”
Cô bé không muốn hỏi, vì nếu hỏi thì anh trai sẽ không vui.
“Ba mẹ tặng đấy.”
Đậu Đậu kinh ngạc, mắt cô bé dần đỏ hoe: “Anh ơi, em nhớ ba mẹ.”
Hoắc Dực Thâm xoa đầu cô bé: “Đừng sợ, tuy ba mẹ không còn nữa nhưng anh sẽ chăm sóc cho em. Bọn họ đang nhìn chúng ta từ trên trời đó, còn đền bù cho chúng ta nữa. Rau, bắp và đậu phộng mà em ăn là do bọn họ tặng, để anh chăm sóc em thật tốt. Sau này họ sẽ còn cho chúng ta nhiều thứ nữa. Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi, không được cho người khác biết, kể cả mấy anh Trương Siêu, nếu không anh và chị sẽ chết, em hiểu không?”
Đậu Đậu vừa vui vừa sợ, cô bé hận không thể bịt miệng mình lại: “Anh ơi, em không kể với ai đâu.”
Dù mới chỉ sáu tuổi thôi nhưng Đậu Đậu đã hiểu chuyện hơn so với trước khi thiên tai xảy ra rất nhiều, hơn nữa khi thấy cảnh tượng khốn khổ của mọi người bên ngoài, cô bé càng quý trọng những ngày yên ổn như hiện tại hơn.
Chỉ cần cô bé giữ bí mật này thì anh trai cô bé sẽ không gặp nguy hiểm, cô bé cũng sẽ không bị đói.
Suy nghĩ đó đã vô thức ăn sâu vào tâm trí của Đậu Đậu.