Hoắc Dực Thâm dẫn cô bé đi trồng vụ khoai tây thứ ba, còn Khương Ninh thì trồng trọt trong không gian bằng ý thức.
Trong lúc, cô tính toán số vật tư thì phát hiện số lương thực mà cô tích trữ đủ để cô và Cola ăn tới chết, còn số lương thực mà Hoắc Dực Thâm tích trữ chỉ đủ cho ba người một chó ăn trong vòng năm năm mà thôi.
Đó mới chỉ là tính theo mức bình thường thôi đó, chẳng ai biết được tương lai có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Ví dụ như lượng cơm Cola ăn càng ngày càng lớn chẳng hạn, vì bị ảnh hưởng của thời tiết cực hàn, nó phải ăn nhiều hơn mới có thể bảo đảm nhiệt độ mà cơ thể liên tục tiêu hao. Lỡ như một ngày nào đó nhân loại cũng biến đổi thành cái thùng cơm thì sao?
Nếu tính thế thì số lương thực này không đủ lắm.
Chưa kể là nếu muốn sống tốt ở cái tận thế đầy thiên tai này, họ vẫn còn thiếu nhiều thứ lắm.
Cô cần phải trao đổi vật tư.
Nhưng tuyệt đối không thể đụng vào những thứ gì không thể tái tạo, nên cô phải trồng càng nhiều lương thực.
Vì thế toàn bộ đất đen đều dùng để trồng khoai tây, vì khoai tây có chu kỳ sinh trưởng ngắn, sản lượng lại cực kỳ cao.
Vụ thứ ba chỉ trồng một trăm cân khoai tây chống rét, số còn lại cô cất vào không gian, chờ đến khi khoai tây mà những người sống sót trồng gần trưởng thành, cô mới lấy chúng ra bán để đổi lấy vật tư.
Chú chó vẫn không từ bỏ, cuộc biểu tình vẫn còn dài lắm.
Chỉ cần Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ngồi cạnh nhau, nó sẽ cố gắng hết sức để tách họ ra.
Là một con sen, Khương Ninh có thể cảm nhận được nỗi bất an cùng cực của nó.
Dù là bị bán vào quán thịt chó, hay là cuộc sống lang thang khổ cực, đó đều là những ký ức đau khổ mà Cola không muốn đối mặt.
Trong giấc mộng, nó gào thét và than khóc, cơ thể không ngừng co giật.
Sau khi tỉnh giấc, nó rất bực bội. Không thấy mặt Hoắc Dực Thâm thì thôi, vừa thấy anh là nó lại cau có.
Hoắc Dực Thâm không mắng nó, anh chỉ không ngừng tăng cường độ huấn luyện lên: “Tới đây nào, có lẽ một ngày nào đó mày có thể đánh thắng tao.”
Cola đang mệt tới mức nằm bẹp dí bỗng như được tiêm máu gà, nó bò dậy.
Nó vẫn còn luyện tiếp được!
Thấy nó hoàn thành mục tiêu, người huấn luyện khen thưởng miếng thịt khô: “Chó ngoan.”
Ủa, sao nó lại muốn vẫy đuôi nhỉ?
Không được, nó không thể để kẻ địch dụ dỗ được, thịt khô có độc đó!
Cola nhổ thịt ra, từ chối Hoắc Dực Thâm.
Do luyện tập quá mệt mỏi, lại thêm bếp than và lò sửa ấm áp trong phòng khách nên Khương Ninh chợt thiếp đi lúc nào không hay.
Hoắc Dực Thâm trở về thấy thế, anh bèn lấy chăn đắp lên người cô.
Khương Ninh đột ngột mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng đề phòng, tay cô cầm dao găm.
Nếu không phải cô kịp thời dừng lại thì chắc dao găm đã đâm vào người Hoắc Dực Thâm rồi.
“Em lại gặp ác mộng à?” Hoắc Dực Thâm cầm dao găm của cô đặt lên bàn: “Mọi thứ đã kết thúc rồi, anh sẽ không để em rơi vào tình thế tuyệt vọng như vậy nữa.”
Cơn ác mộng đó khiến Khương Ninh mất hết cả sức lực và tinh thần.
Hoắc Dực Thâm khẽ cau mày hỏi: “Anh khiến em bất an à?”
Không hẳn là như vậy, nhưng cũng có một phần nguyên nhân do anh.
Khương Ninh đã quen với sự cô đơn, mười mấy năm qua cô lớn lên chỉ có một mình, lại thêm ba năm tận thế lẻ loi. Hiện tại cô có anh bên cạnh, anh lại đối xử rất tốt với cô, điều này khiến người chưa từng được yêu thương như cô tạm thời chưa thích ứng được.
Nhưng nói thế nào nhỉ? Điều này cũng có điểm tốt.
Có người giúp đỡ khi làm việc, có người lo việc nhà cho, có người bầu bạn bên cạnh khi cô đơn, khi gặp vấn đề gì có người để bàn bạc, dù ít hay nhiều thì điều đó vẫn khá là hấp dẫn.
Suy cho cùng, con người vẫn là loài động vật có cảm xúc, cô có thể sống đơn độc nhưng tinh thần lại cằn cỗi hoang tàn.
Nếu không thì sự lo lắng khủng hoảng đến từ đâu?
“Không đâu, do em chưa quen lắm, anh cho em chút thời gian nhé.”
Khương Ninh cố gắng mở cánh cửa trái tim phủ đầy bụi, hy vọng ánh nắng có thể soi sáng trái tim hoang vắng tăm tối ấy.
Hoắc Dực Thâm nắm tay cô: “Được.”
Dù đã đồng ý ở chung được một khoảng thời gian rồi nhưng Khương Ninh vẫn không quen với kiểu thân mật đó lắm. Cô vô thức muốn rút tay ra, nhưng anh lại không chịu buông tay.
Cô vừa định cất lời, nhưng không anh lại đột nhiên buông tay.
Khương Ninh ngẩng đầu, cô phát hiện Cola ngồi đối diện, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Hoắc Dực Thâm, nó nhếch mép nghiến răng: Nếu không buông tay sẽ phải chịu hậu quả đó!