Đúng lúc ba con nhà họ Chung nghỉ ngơi, Khương Ninh giao hai đứa nhỏ cho bọn họ chăm sóc, cô còn không quên nhắc nhở: "Bà Chung, dạo này nhiệt độ đã tăng trở lại, bây giờ đã tăng đến mười mấy độ, mọi người không để ý sao?"
Bà Chung liên tục gật đầu: "Bà tính nói với các cháu, bên phía trạm khí tượng kiểm tra cũng nói rằng lạnh cực hạn có thể sẽ kết thúc nhanh thôi."
Khương Ninh giả bộ hỏi dò: "Bọn họ có nói thời tiết sắp tới là gì không?"
"Khó nói được nhưng khí trời đã ấm lại, chắc chắn băng sẽ tan, mong là không có bão lũ lụt gì chứ không chúng ta chịu không nổi đâu."
Ông bà cụ sợ lạnh, mấy ngày nay bà Chung không đi ra ngoài, nhưng Khương Ninh cũng nhắc nhở ngược lại bà ấy: "Nhiệt độ đã tăng trở lại, tuyết có thể ngừng bất cứ lúc nào, đến lúc đó chúng ta muốn lấy nước cũng lắm."
"Tiểu Khương, chúng ta phải lo trước tránh họa, phải dự trữ nước trước mới được."
"Bà nói đúng lắm ạ, chúng cháu trở về sẽ dự trữ ngay."
Chờ hai người rời đi, bà Chung nhắc nhở con dâu: "Con xem có cách nào đổi thùng nước hoặc vại nước về không, ai biết sau này xảy ra chuyện gì, phải tính toán sớm mới được."
Lương thực khan hiếm không phải là giả, nhà họ Chung thu được ba vụ khoai tây, cuộc sống so với người bình thường tốt hơn không ít, bà ấy quyết định: "Nếu không được thì lấy khoai tây qua đổi."
Đồng thời, bà Chung cũng không quên dặn dò hai ba con: "Đừng chỉ vùi đầu vào làm việc, bây giờ thời tiết có thay đổi, đi nghe ngóng tin tức để ý một chút, biết sớm hơn người khác dù chỉ là nửa ngày hay một ngày nói không chừng chúng ta có cơ hội sống tiếp."
Chung Bình đồng ý: "Nhân viên nghiên cứu khoa học khí tượng dự đoán có thể nhiệt độ sẽ rất nóng nhưng vẫn chưa chắc chắn nên không có thông báo ra ngoài."
"Nhiệt độ rất nóng?" Bà Chung kinh hồn bạt vía: "Chuyện chưa chắc nên phía trên không dám công bố, nếu không ở bên dưới sẽ hỗn loạn."
Thế nhưng không phải là không thể tìm ra được, Viện Khoa học Nông nghiệp ngày đêm vội vã cố gắng nghiên cứu nhiệt độ cao, chỉ cần gặp được họ là biết dự đoán.
Trong nhà còn bao nhiêu của cải, trong lòng bà Chung biết rõ, bà ấy nhìn chằm chằm rồi nói với con dâu: "Nhiệt độ không khí đang không ngừng tăng lên, công việc của con không thể làm nữa, mấy ngày này đi nghe ngóng xem có thể đổi được mấy đồ hạ nhiệt không, nhất là sát trùng khử độc."
Một khi băng tan, dưới nhiệt độ nóng như thiêu đốt, thi thể và đồ sinh hoạt bỏ đi ở trong nước sẽ nhanh chóng lên men, có khả năng xảy ra dịch bệnh rất lớn.
Bà Chung nghĩ đến mà thấy sợ, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.
Bà ấy phải cố gắng sống sót, lỡ như vào ngày nào đó nhắm mắt, ba khúc gỗ này phải làm sao bây giờ?
...
Vì cần nhiều đồ linh tinh, nên Khương Ninh đưa hóa đơn cho tên xấu xí: "Có những thứ này không?"
"Chỉ cần chị gái muốn, tôi lên núi xuống biển cũng chuẩn bị cho cô hết."
Lúc đầu, tên xấu xí còn bật cười, sau khi thấy danh sách thì không khỏi trợn tròn mắt nói: "Chị gái à, cô muốn mấy thứ này làm gì, vô dụng mà."
Khương Ninh nhìn hắn ta, chỉ cười nhạt mà không nói lời nào.
Ái chà, bệnh cũ tái phát, gặp người quen là lại muốn tám chuyện.
Chỉ là quạt second-hand, tủ lạnh, ô tô, UBS second-hand, diêm tiêu, lưới inox, nhang muỗi, thuốc sát trùng, thùng nước?
Mấy cái quái quỷ gì đây!
"Chị gái, mấy cái cô muốn đều có hết, đồ điện còn có thể cho cô cái hoàn toàn mới."
"Không cần, tôi muốn đồ second-hand."
"Được." Tên xấu xí phản ứng rất nhanh: "Tuy đồ không đáng tiền nhưng rải rác không dễ tìm, chúng ta phải tốn thời gian đi tìm nên lấy vật đổi vật không rẻ đâu."
Khương Ninh: "Dùng khoai tây đổi."
Tên xấu xí duỗi hai ngón tay: "Ít nhất cũng phải thế này?"
"Hai cân?"
Tên xấu xí thiếu điều hộc máu: "Ít nhất phải hai trăm cân."
Ma cà rồng còn không hút máu bằng cô!
Khương Ninh đùa hắn ta: "Một trăm cân."
Quả thật không còn cách nào, tên xấu xí thất bại nói: "Được, cô là chị gái, cô nói gì cũng được."