Khương Ninh đạp một cước, người đàn ông lăn từ cầu thang xuống đất không đứng dậy nổi.
Mặt cô không đổi sắc, bước từng bước một xuống cầu thang, đạp lên cổ hắn một lúc thật lâu...
Cô rời khỏi văn phòng, đến điểm hẹn.
Hoắc Dực Thâm đã đợi: "Giải quyết xong rồi sao?"
Khương Ninh gật đầu: "Xử lý sạch sẽ, anh thì sao?"
"Ừm, không còn gì nữa."
Đồ cần đổi cũng đã đổi được, không có bất ngờ nào xảy ra, trước khi nóng cực hạn đến hẳn là họ sẽ không ra ngoài.
Ngày đám người Trương Siêu nghỉ phép trở về thì nhiệt độ đã lên đến âm hơn bốn mươi độ.
Thấy mấy thùng nước chất trong lối đi nhỏ, mọi người kinh ngạc vô cùng: "A Ninh, hình như chúng ta đâu thiếu thùng nước đâu."
Tốn hết cái mạng già để kéo bảy thùng nước để sân thượng, ai ngờ dùng chưa đến mấy ngày, lạnh cực hạn đột nhiên xảy ra làm nước đều đóng băng rồi.
Hiện tại, Khương Ninh mang về không ít, lấp đầy lối đi nhỏ, ngay cả trên bậc thang cũng có mấy cái, chẳng lẽ cô muốn thu mua ve chai à?
Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ ngơ ra, Trương Siêu phản ứng kịp thời: "A Ninh, chúng ta dự trữ nước sao?"
"Đúng vậy, làm mấy cái này cũng không dễ, tớ chờ mọi người trở về cùng sắp xếp."
Ông trời còn cho đường sống, nhiệt độ không khí lại tăng gần ba mươi độ, nếu người sống không hành động thì sống chết đúng là do số phận rồi.
Khương Ninh chuẩn bị từ sớm, bên ngoài đã có người bắt đầu bàn luận lạnh cực hạn sắp kết thúc, có người chỉ lo mừng rỡ chờ đợi, có người biết tin đều lén chuẩn bị đồ dùng.
Hôm trước, bà Chung nói tương lai có khả năng cao là thời tiết rất nóng, nhắc nhở mọi người tranh thủ thời gian chuẩn bị.
Vì họ cũng biết rồi, nên hôm qua cô và Hoắc Dực Thâm kéo thùng nước lên lầu thiếu điều muốn gãy chân.
Lần này không keo kiệt, cho nhà họ Chung hai thùng nước để trả ơn.
Bà Chung xúc động: "Vẫn là Tiểu Khương có cách, nhà bà sai người đi tìm vẫn không thấy."
Bà ấy cứ khăng khăng phải lấy lương thực đổi nhưng Khương Ninh không nhận: "Nếu ngày nào đó bà có hạt giống thí nghiệm chịu được nhiệt độ cao thì cho chúng cháu là được rồi ạ."
Không chỉ bà Chung, người khác sống cùng khu nhà cũng xem tầng mười tám là kim chỉ nam.
Lần này bọn họ cũng thông minh hơn, thấy tầng mười tám kéo thùng nước về nên cũng lập tức đi kéo thùng nước theo.
Tầng mười tám có thể sống tốt như vậy chắc chắn ở trên có người có được thông tin không thể cho ai biết, cứ làm theo là được rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, thùng nước trở thành món đồ rất hot.
Tên xấu xí liên tục bị khách đến hỏi thùng nước: "..."
Bây giờ hắn ta rất hoài nghi nhân sinh, chẳng hạn như là dùng một trăm cân khoai tây trong tay hắn ta đổi được rất nhiều đồ dùng nhưng thùng nước chỉ có mấy cái.
Hắn ta muốn điên rồi!
Hắn ta vừa mới đắc ý vì xử lý sạch sẽ đồ bỏ đi, vậy mà bây giờ có người lấy hai mươi cân khoai tây để đổi một cái thùng nước.
Làm sao bây giờ, đúng là ông chủ đã đồng ý việc đó nhưng ông ta lại hay thất thường, chắc chắn mình sẽ bị ông ta đánh chết!
Aaa, chị gái lại lừa hắn ta!!!
"A... Hắt xì!"
Khương Ninh hắt hơi mấy cái liên tục, cô xoa mạnh mũi.
Hoắc Dực Thâm đưa nước nóng cho cô: "Em bị cảm à?"
"Không có." Mí mắt Khương Ninh giật không ngừng: "Cảm giác có người đang trù yểu em."
Hoắc Dực Thâm bật cười, vuốt tóc của cô: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Khương Ninh đứng dậy: "Em qua 1803 đây."
Anh không đi theo, mà chuẩn bị đồ ăn cho ba người một chó.
Đến 1083, Khương Ninh không quanh co lòng vòng, nói thẳng chủ đề chính: "Trong khoảng thời gian này, nhiệt độ không khí vẫn luôn tăng lên, càng ngày càng nhanh. Người nhà họ Chung có người tay trong nên có tin tức nội bộ của trạm khí tượng. Bọn họ nói rằng có lẽ nóng cực hạn sắp tới rồi. Mấy ngày nay tôi đều ra ngoài lấy không ít đồ dự trữ từ người khác, lúc đó mọi người cần thì cứ qua đó chọn là được."