Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 274

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 274 -

Ba người ngơ ngác: "Nóng cực hạn?"

"Là nóng bức kéo dài, bị cảm nắng là nhẹ nhưng sợ nhất là nóng tới nỗi bị bệnh."

Nóng đến mức bị bệnh không phải là nói đùa, người sẽ giống với trứng chiên, da thịt nóng rực, choáng váng đầu óc, nhiệt độ trong cơ thể không có cách nào thoát ra, gây ra biến đổi enzyme sinh vật protein trong cơ thể, một khi dính bệnh hầu như chỉ còn đường chết.

Trương Siêu tê da đầu: "Tin tức này có đúng không?"

"Chưa chính thức công bố nhưng bên ngoài cũng nghe phong thanh rồi."

Khương Ninh đưa bản ghi chép đo nhiệt độ không khí mỗi ngày ra: "Tôi thấy không phải là tin vịt đâu, tốt nhất là nên chuẩn bị sớm."

Ba người nhìn số liệu trong tờ giấy không ngừng cao lên chỉ cảm thấy da đầu tê rần.

Thân là bạn bè, Khương Ninh chân thành đề nghị: "Nếu như ngày nào đó nhiệt độ không khí tăng lên như bão tố, băng tan ra rất nhanh thì đến lúc đó thành phố Phượng sẽ bị bao trùm trong nước. Trong nước có nhiều thi thể thối rữa và đồ bỏ đi nên khi trời nóng có thể phát sinh bệnh dịch. Tôi khuyên mọi người nên bỏ việc làm, đợi sống qua biến cố khó khăn này rồi tính sau cũng không muộn."

Dù có muốn kiếm tiền thì cũng phải còn sống mới kiếm được.

Ba người nhìn nhau, Lục Vũ vẫn còn khá lạc quan: "Không đến mức đấy chứ?"

Trước lúc nghỉ, đại đội trưởng có tìm anh ấy nói chuyện, xét thấy anh ấy có biểu hiện xuất sắc nên bắt đầu thăng chức lên là làm tiểu đội trưởng, tiền lương cũng được tăng lên.

Sống hai mươi năm, ngoại trừ vẻ bề ngoài ra thì Lục Vũ chưa bao giờ được người khác khen ngợi như vậy, đây là huy chương vinh dự anh ấy chưa từng có.

"Ngày lạnh cực hạn đến, trong vòng một đêm đã giảm xuống hơn bốn mươi độ, cậu nói xem nóng cực hạn tới thì có khả năng trong vòng một đêm tăng lên bốn mươi độ không?"

Lục Vũ cứng họng không nói nên lời.

Khương Ninh đã nhìn ra ba người rất trân trọng công việc hiện giờ nên không muốn từ chức.

Cô cũng không nói đạo lý ép trâu uống nước nữa, cô chỉ có thể nói: "Đây chỉ là đề xuất của tôi, mọi người tự cân nhắc đi."

Hàn huyên vài ba câu, cô đứng dậy đi về.

Trở về 1801, đồ ăn đã được nấu xong, Đậu Đậu bày đĩa thức ăn lên bàn: "Chị, ăn cơm thôi."

Ba người một chó ăn cơm, thấy sắc mặt cô hơi kỳ lạ, Hoắc Dực Thâm hỏi: "Bọn họ không tin nóng cực hạn nên không muốn từ chức à?"

Không muốn từ chức là chuyện đương nhiên, mấy tháng trước Trương Siêu được lãnh đạo tặng chức tiểu đội trưởng, Lục Vũ cũng tự lực được thăng chức, Trịnh Vỹ Lệ là cánh tay đắc lực của đại đội trưởng, được đề cử làm tổ trưởng khu.

Trong khoảng thời gian làm việc này, ba người đã nhận được kha khá, chỉ riêng lương thực đã đủ ăn hai năm, huống chi còn có nhiều vật tư khác.

Tiền đồ khó đoán trước được, thử hỏi xem ai lại tự nguyện bỏ việc?

"Em đã làm những việc có thể làm, hơn nữa tình huống của họ khác với chúng ta, đổi lại là người bình thường cũng không muốn bỏ việc dễ dàng như vậy, không cần thiết phải miễn cưỡng."

Khương Ninh hít sâu: "Ừm, ăn cơm thôi."

Tuy cô nói như vậy nhưng vẫn ngủ không ngon.

Con người không phải là cỏ cây vô tình, sống lại trở về chỉ muốn quan tâm đến niềm vui của bản thân, có thể do Trương Siêu và Lục Vũ là bạn bè duy nhất của cô, Trịnh Vỹ Lệ còn cứu cô, sóng vai chiến đấu cùng nhau hơn một năm qua, sao có thể tâm lặng như nước từ bỏ đây.

Mặc kệ là dịch bệnh hay nóng phát bệnh thì đều không phải là chuyện đùa giỡn.

Cô tính rời giường thì nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Lục Vũ ở lối đi nhỏ, liên tục gõ cửa phòng cô, đồng thời cũng gõ cửa 1801.

Bởi vì, vừa rồi anh ấy đánh cược với Trương Siêu, nói rằng hai người sẽ đi ra từ phòng 1801, nếu như đi ra từ 1082, thì bọn họ... Trong sạch.

Anh ấy thua cái đầu trong sáng của Trương Siêu!

Đối diện với ánh mắt đen tối của anh ấy, Khương Ninh im lặng: "Mắt cậu nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu à?"

Bình Luận (0)
Comment