Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 285

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 285 -

Khương Ninh cũng lười phân tích thiệt hơn, cầm bộ đàm lên nói: “Chờ một chút, tớ có đồ cho mọi người.”

Cầm quần áo đến phòng 1803, cô không quên khoe khoang: “Tớ tự tay làm đó, mau mặc thử đi.”

Trương Siêu và Lục Vũ sững sờ, bọn họ nóng đến cả quần cụt cũng không muốn mặc, làm gì còn dũng cảm để mặc quần dài áo dài.

Nhưng mà, nể mặt A Ninh nên bọn họ vẫn phải mặc.

Cảm động quá, bọn họ suýt nữa đã khóc rồi.

Đừng thấy bình thường A Ninh cay nghiệt, thật ra trong lòng cô vẫn luôn có bọn họ, không ngờ cô còn làm quần áo, đúng là phải sống lâu mới thấy được!

Dù sao, vào lúc này ai còn nghĩ tới việc may quần áo đâu?

Hai người đối mặt với khả năng bị cảm, sau khi mặc bộ quần dài áo dài này vào thì…

Nóng nóng nóng... Ý, hình như có hơi mát.

Mát, mát hơn rồi.

Con ngươi của Lục Vũ suýt nữa thì rơi ra, kích động nói: “Vợ vợ vợ ơi, em mau mặc thử xem!”

Trương Siêu sợ hãi: “A Ninh, đây là công nghệ cao gì vậy?”

Mặc thử quần áo xong, ba người im lặng thật lâu không nói nổi câu gì, cảm giác nhiệt độ cơ thể lập tức giảm xuống mười mấy độ.

Cảm giác như đang mở máy điều hòa không khí vậy, hơn nữa còn là kiểu làm lạnh, da gà cả người đều nổi lên.

Khương Ninh cố làm ra vẻ thần bí: “Biết tớ lấy cái gì để đổi được vải không?”

“Cái gì?” Ba người tò mò.

Khương Ninh làm một động tác tay: “Hai khẩu.”

Trời ạ, sao cô lại đi đổi súng chứ, đó là đổ bảo vệ mạng sống mà!

Tâm tình đang tốt lên, Khương Ninh lại bày ra vẻ tâm tình phức tạp: “Khi gió âm bảy mươi độ, người cũng sắp đông cứng rồi, đầu óc chậm chạp bị người ta quảng cáo, nói rằng có thể giữ nhiệt ở mực hai mươi lăm độ, đảm bảo mặc vào bốn mùa như xuân. Nên tớ cứ thế mà đổi, về đến nhà thì may quần áo, cuối cùng còn bị lạnh sắp chết, lúc đó hối hận tím cả người. Sau chuyện này tiws còn định trả hàng, không ngờ chẳng thấy tên đó đâu. Ngày hôm trước tớ dọn dẹp quần áo mùa đông, thấy nó nên mặc thử một chút, không ngờ là giữ nhiệt thật.”

Cô nói hay đến nỗi suýt chút nữa bản thân cũng tin luôn.

Haiz, tìm lý do thật sự là rất khó

Cô cũng nói ra suy đoán hạn chế khi dùng áo giữ nhiệt này: “Đến bốn mươi lăm độ thì chắc là nhiệt độ giới hạn, đến lúc đó mọi người có thể cảm nhận một chút.”

Ba người cũng không nghĩ nhiều, trong lòng chỉ có kích động, đây chính là thần khí cứu mạng.

Điều đau lòng duy nhất là nó quá đắt, phải dùng hai khẩu súng mới đổi được.

Ba người liếc nhìn nhau, Lục Vũ lấy một khẩu súng ra: “A Ninh, cho cậu khẩu súng này.”

“Cậu xem thường ai thế hả?” Khương Ninh tiền tài vô lượng nói: “Lần trước bắt được đàn em của anh Khôn, tớ và Hoắc Dực Thâm đã lấy hết toàn bộ súng của bọn họ rồi, tổng cộng có bốn khẩu súng, nhưng chỉ có mấy viên đạn mà thôi. Lúc ấy, tớ còn nghĩ mấy thứ này vô dụng, vội vàng chạy đến khu đô thị Lệ An, thuận tay ném vào trong nhà, sau này cũng quên mất luôn. Có thêm hai khẩu súng xem như là tài sản chung, vừa hay có thể đổi được vải giữ nhiệt, không cần mọi người đổi vật tư đâu. Chỉ là, vải đổi được không nhiều, vừa dùng hết vai rồi. Mọi người phải mặc cẩn thận một chút, nếu rách thì cũng không còn nữa đâu.”

Lục Vũ cười tươi như hoa: “Cậu yên tâm, bọn tôi chắc chắn sẽ xem nó là bảo bối, không có việc gì cần nhất định sẽ không mặc.”

Thứ này không chỉ là thần khí có thể hạ nhiệt, nhiệt độ hạ xuống thì tính khí con người cũng sẽ tốt hơn.

Khương Ninh rời đi, Lục Vũ ôm vợ cảm khái: “Lệ Lệ, em nói xem chúng ta có thể gặp Khương Ninh, có phải là nhờ kiếp trước tích được nhiều phước đức không?”

Trịnh Vỹ Lệ không tin luân hồi, nhưng cô ấy biết cảm tình của ba người bọn họ rất tốt: “Có lẽ vậy.”

“Trông A Ninh háo thắng như vậy, thật ra trong ba người bọn anh thì cô ấy là người thiếu cảm giác an toàn nhất đó. Cô ấy là như người như vậy, lúc đối xử tốt với ai thì như móc tim móc phổi, lúc đối xử không tốt với người ta thì như đâm đến tận xương.”

Bình Luận (0)
Comment