Lúc trời tối, mẹ Chung lên sân thượng lấy nước, sau đó giao cho Khương Ninh mầm khoai lang đỏ vàng hơi héo.
“Đây là khoai lang đỏ chịu được nhiệt độ cao mà sở nghiên cứu nông nghiệp Việt Thành chế tạo ra, khoai lang đỏ không đủ chia chỉ có thể chia mầm. Nhiều thành phố chờ lắm, thành phố Phượng được chia không nhiều, ưu tiên chia cho các đơn vị trồng thử mầm, chắc khoảng một thời gian ngắn nữa mới có thể phân phát rộng rãi.”
Bà ấy không còn làm việc nữa nên không nhận, cái này là do cha con Chung Bình được chia, nên mẹ Chung chia một nửa cho tầng mười tám.
Sợ người trẻ tuổi sẽ lãng phí, mẹ Chung còn cố ý dặn dò: “Nước rửa mặt rửa rau xong đừng có đổ, lúc súc miệng xong có thể dùng để tưới khoai lang đỏ, đừng lãng phí nước sạch.”
Khương Ninh nói cảm ơn: “Sao hai ngày nay tôi không gặp bà Chung thế?”
Vẻ mặt mẹ Chung lộ vẻ lo âu: “Trời nóng quá, cơ thể bà ấy không chịu nổi, ở nhà nghỉ ngơi không dám ra cửa.”
Từ lúc thiên tai tới nay, nhà họ Chung đã trải qua bao nhiêu khó khăn.
Khương Ninh đi một chuyến đến tầng mười bảy, bà Chung không bị bệnh vặt nào, chỉ là triệu chứng cảm nắng.
Cô cho họ hai bình nước Hoắc Hương Chính Khí*, một hai miếng hoa Kim Ngân, cũng có thể dùng để hạ nhiệt.
*Nước Hoắc Hương Chính Khí: một loại nước đông y
Thuốc rất quý giá, bà Chung không nhận không đồ của ai bao giờ, bảo con dâu lấy đồ tốt ra đổi.
Khương Ninh không cần: “Có mầm khoai lang đỏ rồi ạ.”
Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.
Bận rộn hai ngày, cuối cùng cũng may xong năm bộ quần áo, vải có màu xám bạc.
Hoắc Dực Thâm cao to, tốn nhiều vải nhất.
Tiếp theo là Trịnh Vỹ Lệ, chẳng những cơ thể cô ấy khỏe mạnh, mà cũng cao không kém.
Đậu Đậu đang làm bài tập, Khương Ninh gọi cô bé đến thử.
Trẻ con lớn nhanh, không thể nào chỉ làm một bộ mặc trong một năm được, chỉ có thể mặc rộng một chút.
Vì vậy, gấu quần của cô bé dài chạm mặt đất.
Chậc, quần dài quá, phải sắn lên.
Vừa bắt đầu mặc vào, Đậu Đậu còn chưa có cảm giác gì, không ngờ một lát sau đã ngạc nhiên nói: “Chị ơi, mát quá.”
So với cơn nóng ẩm oi bức bình thường, đúng là mát mẻ hơn nhiều.
Dưới sự giáo dục của anh trai, Đậu Đậu sẽ không biểu đạt sự tò mò của mình.
Cô bé không có một ngàn câu hỏi tại sao, nhưng vẫn không nhịn được khoe khoang với Cola: “Cola, chị làm quần áo mới cho tao nè.”
Chú chó cười toét miệng, con sen đã làm cho nó từ lâu rồi, hơn nữa còn làm hai bộ!
Trẻ con thì dễ qua mặt, nhưng người lớn thì vẫn phải giải thích.
Hoắc Dực Thâm mặc vào, nhìn rất vừa vặn, so với mấy bộ quần áo bình thường khác, hình như có cảm giác thêm chút lười biếng.
Tâm trạng của người này rất tốt, thừa dịp chó không để ý nên ôm cô một chút: “A Ninh, cảm ơn em.”
Trừ cha mẹ, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Khương Ninh vẫn là người đầu tiên quan tâm đến anh.
Anh cũng không hỏi, nhưng nếu ở bên cạnh nhau rồi, cô vẫn phải giải thích: “Lần trước tìm được trong tòa nhà, tưởng rằng chỉ là đồ quảng cáo, không ngờ có thể giữ nhiệt được thật.”
Mặc đồ giữ nhiệt vào, mở quạt gió hạ nhiệt, vẫn có thể nấu ăn.
Đời trước nhiệt độ cao nhất là năm mươi chín độ, lần này không biết có biến số gì hay không.
Bộ đàm vang lên, dù có quạt gió cứu mạng, phòng 1803 vẫn kêu rên: “A Ninh, anh Thâm, lầu cao nhất này nóng quá, hay chúng ta xuống lầu dưới nhé?”
Muốn dọn thì cũng không dọn được, nhà ở phía dưới đã chuyển đi nhiều lần rồi, cửa sổ bị cạy hư, sân thượng cũng không có gió, làm gì có chuyện không có chuột gián các loại bò vào chứ?
Đến lúc đó chỉ sợ không bị nóng chết, mà bị chuột cắn chết trước.
Chưa kể, của cải tầng mười tám phong phú như vậy, lúc dọn nhà làm sao để không bị lộ đây?