Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 283

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 283 -

Đúng là bỏng ngô thật, còn nóng hổi thơm ngát, nếu có thêm đường, chắc chắn không khác gì bỏng ngô mua được trong rạp phim.

Không giống với hai tên ngốc này, Khương Ninh và Trịnh Vỹ Lệ lại không cười nổi.

Nhất là khi nghe được thông báo từ radio, tòa thị chính nhắc nhở mấy ngày nay mọi người không nên ra ngoài, lúc gặp phải nhân viên phòng bệnh, các nhà ở tầng thấp nhớ đóng kín cửa.

Đồng thời, họ cũng tuyên truyền vệ sinh văn minh, còn nhắc nhở chú ý phòng bốn bệnh, với cả các phương pháp chữa trị khi bị cảm nắng.

Mới mấy ngày mà nhiệt độ đã cao đến hơn bốn mươi độ, người ta còn sống kiểu gì nữa?

Nếu chỉ nóng thôi thì còn ổn, nhưng ẩm và độ nóng lại song song với nhau.

Cả thành phố ngâm trong nước, ánh mặt trời gay gắt tựa như nước sắp sôi vậy, ở trong nhà như là lồng hấp, mà người sống sót giống như bánh mì bánh bao trong lồng, cũng có thể là sủi cảo, nói chung là sớm muộn gì cũng bị hấp chín.

Trời nóng nực, lòng người cũng trở nên nóng nảy, giống như ăn phải thuốc súng vậy, muốn nổi giận muốn đánh nhau.

So với cực lạnh, nóng cực hạn càng khiến người ta tuyệt vọng hơn.

Cực lạnh còn có thể mặc thêm quần áo, mà nóng cực hạn thì dù mọi người có muốn cởi cũng không cởi được.

Nghe nói, khu nhà có một ông lão chịu đựng qua cực lạnh, bây giờ gặp cảnh nóng cực hạn nên bệnh qua đời rồi.

Khương Ninh thổi phồng bỏng ngô một chút, cho Đậu Đậu và Cola nhai.

Đậu Đậu cũng nóng, nhưng có quạt điều hòa phả hơi mát, uống thêm trà sữa đông lạnh, tâm trạng cũng thoải mái, vui vẻ.

Vừa ăn, cô vừa chia sẻ với chó.

Khoảng hai giờ chiều, Khương Ninh bắt đầu đổ mồ hôi.

Hay thật, đây chính là chuyện tốt của việc ở tầng cao, nhiệt độ trong phòng đến bốn mươi lăm độ.

Hai mươi lăm độ tuyệt vời đã mãi mãi biến mất rồi.

Khương Ninh hoài nghi, bốn mươi lăm độ chắc là mức cao nhất của áo giữ nhiệt rồi, nhiệt độ hơn nữa chắc sẽ mất hiệu quả.

Nhưng mà, may mà vẫn còn hiệu quả.

Với sự giảm nhiệt của áo, nhiệt độ mà cơ thể cô cảm nhận được là khoảng chừng ba mươi độ, chênh lệch với nhiệt độ thực tế là khoảng mười lăm độ.

Nói cách khác, nếu nhiệt độ lên cao, dù cô có mặc áo giữ nhiệt cũng sẽ thấy rất nóng.

Cực hàn cũng giống như vậy, càng về sau sẽ càng lạnh khiến cô suýt chút nữa bị đông thành que kem.

Nhiệt độ ở tầng cao nhất, phải nóng hơn ít nhất năm sáu độ so với tầng dưới, ngay cả cô cũng không chịu đựng được, huống chi là các thành viên khác ở tầng 18.

Tuyệt đối đừng xem thường năm sáu độ chênh lệch này, nếu cơ thể con người đạt đến điểm giới hạn, dù chỉ kém một độ thôi cũng có thể lấy mạng người.

Khương Ninh suy nghĩ một chút, rồi lại đi vào không gian.

Cô ôm hai tấm vải đi ra, một tấm là vải giữ nhiệt, một tấm là vải bình thường.

Vải bình thường là để may rèm cửa sổ, treo ở trên sân thượng để che ánh mặt trời và thời tiết nóng, còn thừa lại thì để luyện tay nghề.

Dù sao, vải giữ nhiệt cũng có hạn, hơn nữa không thể tái chế.

Khương Ninh lấy ra một cái máy may mini tự động cầm tay, dựa vào sách hướng dẫn chơi một hồi.

Cô thật sự rất keo kiệt, áo sơ mi hay quần bị cắt bé chỉ bằng lòng bàn tay.

Cô đã làm hỏng bảy tám cái, cuối cùng cũng thành thạo hơn.

Khương Ninh quyết định làm cho mỗi người một bộ giữ nhiệt, dù có muốn nhiều hơn cũng không có.

Cô chuyển sang may với kích thước lớn hơn, tất cả đều là áo dài quần dài, giống như đồ chống nắng vậy, còn có thêm có cái mũ.

Hoắc Dực Thâm đến giúp cô treo rèm cửa sổ, thấy cô quá bận rộn: “Sao lại may quần áo vậy?”

Khương Ninh không thèm ngẩng đầu nói: “Bí mật.”

Treo rèm cửa sổ sân thượng cần phải giúp một tay, Hoắc Dực Thâm gọi cô đến giúp.

Lúc đó mặt trời sắp xuống núi, khu nhà an tĩnh chợt vang lên tiếng động cơ.

Thuyền tấn công lái vào khu nhà, là nhân viên công tác mặc đồ phòng vệ, bọn họ chẳng những mò xác vớt rác, mà còn phun thuốc bột phòng dịch và thuốc sát trùng.

Nghe nói, mùi này ngửi vào không tốt, nên họ vội vàng đóng cửa sổ lại.

Nhưng mà, nhân viên làm việc thật sự khổ cực, trời nóng như vậy còn mặc quần áo bảo hộ không được thông khí, công việc này quá nguy hiểm.

Những thứ này đời trước còn chưa có, bây giờ xuất hiện kịp thời như vậy, chắc là đã chuẩn bị đầy đủ từ trước.

Có thể thấy, tòa thị chính cũng không phải không muốn làm, mà là không thể đoán trước được thiên tai. Các ban ngành liên quan giống như rắn mất đầu dù có cố gắng hơn nữa cũng phí công, chỉ có thể chạy theo phía sau thiên tai.

Tất cả hành động của bọn họ, đã cứu được vô số sinh mạng.

Bình Luận (0)
Comment