Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 282

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 282 -

Người dân ở các tầng dưới phát điên, dùng dao đá cửa từng nhà và hét: “Đm đứa nào còn dám xả phân lung tung, bố mày băm nhừ cho làm đồ nhắm rượu.”

Mấy người đó hung hãn đi một lượt lên tận tầng 16, nhìn thấy cánh cửa phòng thủ kiên cố ở tầng 17, mới đột nhiên bừng tỉnh, ngã ngồi ở trên cầu thang và khóc lóc thảm thiết, như một đứa trẻ bất lực, gục ngã.

Chỉ là, không có ai để ý tới họ.

Nhiệt độ tăng lên rất nhanh, trước khi sức nóng lên đến đỉnh điểm, nhiệt độ đã lên tới 43 độ, nhiệt độ trong nhà ở tầng trên cùng cũng đã lên tới 39 độ, gió thổi qua quạt rất nóng.

Chó con không chịu nổi nữa, nằm dưới đất lè lưỡi bãi công.

Để chịu được cái lạnh cực hàn, chó con đã mọc lớp lông thật dày để chống lạnh, hiện tại không có thời kỳ quá độ mà đã chuyển sang nóng cực hạn, chỉ có thể thè lưỡi tản nhiệt, chó ta héo quắt lại.

Khương Ninh hạ quyết tâm kéo nó ra WC, cạo lông toàn thân cho chó con.

Đương nhiên là xấu đến nỗi muốn khóc, ngay cả đám thỏ con cũng sợ tới mức vội vàng trốn đi.

Cô lại kiếm chiếc áo điều hòa, quyết đoán tròng lên cho chó con.

Ban đầu, chó con đùn đẩy liên tục, nhưng mà… Nó lại thấy lạnh lạnh, nó sống lại rồi!

Tấm kính nóng dưới ánh mặt trời phát sáng rực rỡ.

Một luồng nhiệt nóng khủng khiếp đập vào mặt, cảm giác không khí bị bóp méo.

Lục Vũ ở bên ngoài kêu gào thảm thiết, anh ấy lên sân thượng múc nước, đôi dép nhựa của anh ấy… Cũng bị tan chảy rồi.

Nó dính vào nền xi măng nhão nhão dính dính, nếu anh ấy không chạy nhanh thì đôi dép đã tan thành kem.

“Ôi vãi, ánh nắng này độc quá.”

Chỉ trong chốc lát, anh ấy mặc áo ngắn, cảm thấy mặt và cánh tay mình nóng rát, khi cúi đầu xuống, phát hiện ra cánh tay mình đã đỏ bừng rồi.

Trương Siêu vô lương tâm, không an ủi anh ấy thì thôi, lại còn lấy nhiệt kế đi đo.

Trời ơi, nhiệt độ bề mặt là 80!

Đây chính là thảm họa ở tầng trên cùng, dù chỉ ở trong phòng chỉ thở thôi, mồ hôi cũng sẽ không ngừng chảy ra.

Khi Khương Ninh mở cửa, chỉ thấy hai tên ngố bung dù lên lầu, vừa đi vừa đánh đố: “Tin tôi đi, chắc chắn là có thể làm bỏng ngô.”

Hai người bọn họ thật là… Trịnh Vỹ Lệ cũng không quan tâm lắm.

Mà khi đi vào 1803, bọn họ mới phát hiện Trịnh Vỹ Lệ lực bất tòng tâm.

Cô ấy đến tháng, thế nhưng lại dùng hết băng vệ sinh, mấy tháng nay cô ấy toàn phải dựa vào tro thực vật và khăn giấy để sống sót.

Cực hàn thì còn dễ, nhưng bây giờ lại nóng cực hạn, nằm thôi cũng mệt, chứ đừng nói là tới tháng.

“Sao chị không nói sớm?”

Khương Ninh trở về nhà, cô lấy từ trong không gian ra mười gói băng vệ sinh, loại thường lẫn loại ban đêm, cô cũng không quên tìm mấy chiếc quần lót nhỏ .

Cô đã tích trữ rất nhiều, cô từng đến trung tâm mua sắm, mua rất nhiều với giá 0 đồng, dù sao chó con cũng không cần nên một người là quá đủ.

Lúc đưa Trịnh Vỹ Lệ, cô còn không quên châm chọc để đánh trống lảng: “Sao chị không nói với em trước? May mà hồi cực hàn em tìm người đổi được không ít.”

Sao Trịnh Vỹ Lệ không muốn nói, chỉ là thứ này quá trân quý, hồi đi làm ở đội tuần tra an ninh cô ấy nhờ người tìm cũng không tìm được, ai ngờ Khương Ninh lại có mối quan hệ rộng như vậy.

“Cảm ơn em.”

“Thu phí, cảm ơn cái gì.” Khương Ninh lấy sổ nợ ra: “Em tính chị bằng chi phí trao đổi, bao gồm 2 chiếc nhẫn vàng và 3 gói lương khô.”

“Rẻ thế à?” Trịnh Vĩ Lệ kinh ngạc: “Có còn cơ hội để đổi thêm không?”

“Vậy thì phải đợi cho đến khi nước rút bớt, rồi tìm cơ hội để hỏi.”

Hai người đang nói thì thấy Trương Siêu và Lục Vũ mồ hôi mồ kê đầm đìa từ trên sân thượng đi xuống: “Nào, ăn chút bỏng ngô đi.”

Bình Luận (0)
Comment