Nghe của Khương Ninh nói, Hoắc Dực Thâm lại có chút áy náy: “Không đâu.”
Anh không thích ăn đồ ngọt, bình thường sẽ uống cà phê: “Thật ra thì anh cũng áy náy, không muốn để em bận rộn.”
Ý anh là không gian trồng trọt, những thứ kia đều làm rất cực khổ, nhưng vì muốn tích lũy thời gian, anh không thể nào vào hỗ trợ được, chỉ có thể để một mình cô làm.
Phải làm việc như thế nào, Hoắc Dực Thâm không biết, nhưng anh biết chắc chắn không thể thoải mái.
Cho nên, anh mới làm hết việc nhà, dường như chuyện gì cũng không cho cô làm.
Anh làm việc thì ai cũng thấy được, nhưng cô làm việc thì không ai nhìn thấy: “A Ninh, nếu có việc gì cần, cứ tìm anh.”
“Ừm.”
Có người thấy được mình mệt mỏi thế nào, lúc nào cũng quan tâm đến mình, nhưng cũng rất đúng mực, loại cảm giác này thật tốt.
Ít nhất trong mấy tháng sống chung, Khương Ninh không cảm giác có gì không thoải mái, không còn lạnh như băng như trước kia mà thôi.
Trở về 1802, cô kéo rèm cửa sổ thật dày, mở đèn đọc sách.
Tự dưng cô lại thèm ăn bánh que cay, nên vừa ăn vừa lật sách y.
Tối đến, nhiệt độ giảm xuống đến bốn mươi lăm độ, cũng là giới hạn của áo giữ nhiệt, cuộc sống thật sự không nên quá thoải mái.
Cầm bánh que cay lên, lúc cô vừa định ăn, Khương Ninh bỗng nhiên trợn to mắt.
Con gián lớn!
Lớn chừng ngón cái, nhìn hình dạng xem ra còn khá nhỏ, đang từ từ bò ở trên sàn nhà.
Kỳ lạ, cô cũng đã chặn tất cả cống thoát nước rồi, kẽ hở sân thượng cũng đã dùng lưới vải cố định, rốt cuộc nó bò ra từ đâu vậy?
Khương Ninh vô tức cầm dép lên, vừa định đánh tới, ai ngờ Đại Hôi đột nhiên nhảy ra, nhai rôm rốp!
Đúng vậy, nó ăn mất con gián rồi.
Ôi, con gián lớn mang theo rất nhiều vi khuẩn, Đại Hôi đang cãi nhau với vợ, tự nhiên muốn tự sát, hay là do nó ngu không biết sợ nhỉ?
Cô muốn cản lại nhưng không kịp, con gián kia đã bị hàm răng thỏ sắc bén nhai nuốt.
Cùng lúc đó, Đại Hôi nhìn xung quanh, dường như đang tìm thức ăn, tung tăng đến phòng bếp.
Khương Ninh mò công tắc điện trên tường, quả nhiên nó lại đang nhai.
Lần này là con gián lớn trưởng thành, lớn bằng hai ngón cái.
Ý thức được nguy hiểm nó giương cánh bay lên, không ngờ bị Đại Hôi nhảy cao bắt được.
Khương Ninh nghĩ đến kiếp trước bọn chúng bò chi chít ở trên mặt đất, còn ngang nhiên bay tới bay lui không ngừng, đúng là khiến người ta rợn tóc gáy.
Nóng cực hạn bắt đầu, khiến con gián cũng lớn thật nhanh.
Nghĩ đến chuyện bọn chúng ăn cái gì mà lớn, dạ dày của Khương Ninh tự nhiên khó chịu.
Cô không đụng đến nữa, đâu đâu cũng là vi khuẩn.
Không chỉ có Đại Hôi đi tìm, cô vợ nóng nảy của nó cũng đến tham gia góp vui, hai vợ chồng chạy tới chạy lui trong phòng, tổng cộng bắt được năm sáu con gián lớn nhét kẽ răng, dáng vẻ như kiểu còn chưa đã thèm.
Khương Ninh lo lắng bọn nó bị độc chết, sáng sớm tỉnh lại chuyện đầu tiên cô làm là xem sức khỏe của bọn nó.
Không ngờ, bọn nó không những có hăng hái hơn gấp trăm lần, còn mang mấy nhóc con ra ngoài kiếm ăn khắp nơi.
Đúng lúc, Hoắc Dực Thâm muốn gọi cô qua ăn điểm tâm, không ngờ Đậu Đậu bị dọa sợ thét chói tai: “A, con gián, anh ơi có gián!”
Nghe tiếng cô bé kêu lên, chú chó phóng đến dùng vuốt mở cửa chạy đi.
Khương Ninh đi theo, không ngờ vừa bước ra cửa nhà, dưới chân bỗng phát ra một tiếng “Bẹp”.
Giở dép lên, một con gián lớn chết không toàn thây.
Khương Ninh: “...”
Ngẩng đầu nhìn hành lang và bậc thang, vừa nhìn đã thấy, có chừng hơn bảy tám con gián.
Đây là tầng mười tám, mà những nhà ở dưới thấp tầng... Cô lập tức sởn tóc gáy.
1801 cũng có gián, rốt cuộc là do lúc chúng còn nhỏ đã vào đây, hay là trong nhà vốn có trứng của côn trùng?
Không ai biết!
Hoắc Dực Thâm thích dọn dẹp, trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, cho nên gián cũng không nhiều.