Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 288

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 288 -

Lúc Khương Ninh đi ra quên đóng cửa, đám thỏ cũng theo đó mà chạy đi, đi theo cô vào 1801, chen lấn nhai rôm rốp.

Lần này, ngay cả Hoắc Dực Thâm cũng kinh ngạc không thôi.

Ăn xong rồi chúng còn chưa chịu, nhảy tới nhảy lui ở hành lang và cầu thang.

Khương Ninh cũng lười quan tâm đến bọn nó, cô đã thả thuốc diệt gián rồi, nhưng hình như không có hiệu quả với bọn chúng.

Cũng đúng, đối với loại gián lớn biến dị này, chất độc trong thuốc vốn không có nguy hiểm gì với bọn chúng.

“Ôi, hôi quá đi.”

Đậu Đậu cầm chén tối hôm qua đã rửa xong, bên trong có phân gián, lại gần ngửi một chút đã muốn ói ra.

Gián thích mấy xó xỉnh âm u, hơn nữa buổi tối càng náo nhiệt hơn, lực tàn phá lại khủng khiếp, bọn chúng cắn phá quần áo và lương thực các loại.

Hoắc Dực Thâm dọn nhà gọn gàng, gấp hết quần áo mùa đông lại đem cất, để Khương Ninh cất giữ toàn bộ lương thực và những thứ khác vào không gian.

Chắc chắn, gián lớn thật sự vẫn sẽ ẩn núp.

Vừa cất đồ vào không gian, cô lập tức thấy có mấy con gián lớn bị không gian đá ra ngoài.

Hoàn toàn không ngờ, không gian còn có khả năng thú vị này.

Khương Ninh nhanh tay lẹ mắt, lấy dép đập chúng, hoàn toàn đưa bọn nó xuống địa ngục.

Tuyệt đối đừng hoài nghi sức chiến đấu của dép, nó là thần khí đánh gián. Đây là khả năng cô được luyện từ nhỏ đến lớn, vừa nhanh vừa ác vừa chính xác, sức mạnh có thể sánh ngang với Như Lai Thần Chưởng!

Từ trong đến ngoài phòng đều được khử độc, sau đó cô mới lấy ra mấy thứ cần dùng hằng ngày.

Dọn dẹp sạch sẽ phòng 1801, Hoắc Dực Thâm xắn tay áo đến dọn dẹp 1802.

Cô không biết Hoắc Dực Thâm sẽ dọn dẹp, chưa kể trong nhà nuôi chó và thỏ, dù có dọn dẹp sạch sẽ mỗi ngày, đối với người thích sạch sẽ và khứu giác nhạy bén như anh, vẫn ngửi được mùi.

Khương Ninh thấy áy náy: “Hay là, để em tự làm nhé?”

“Không sao đâu, bây giờ là tình huống đặc biệt, không thể so với lúc trước thiên tai.”

Hoắc Dực Thâm sẽ không áp đặt yêu cầu của mình lên người khác, chưa kể ngửi nhiều mùi ở dưới lầu rồi, dần dần cũng quen thôi.

Không chỉ có anh, Đậu Đậu cũng đến giúp đỡ.

Họ đóng cửa phòng, làm một cuộc tổng vệ sinh.

Bên này vừa mới dọn dẹp xong, nhà bên cạnh đã vang lên âm thanh thật lớn: “Cứu mạng, gián ở đâu ra mà nhiều vậy?”

“Bò lên theo ống thoát nước.”

Hai người đến giúp đỡ, thiếu chút nữa còn tưởng mình vào nhầm tầng nhầm nhà.

Lại thấy một người đầu trọc, không, là hai...

Ặc, ba cái đầu trọc mới đúng!

Trương Siêu, Lục Vũ cắt đầu đinh, còn Trịnh Vỹ Lệ...

Đầu cô ấy không trọc, mà bộ tóc dài mượt cắt một phát quá sát da đầu, chắc chỉ cách da đầu chừng hai ba centimet.

1803 không có ban công, mà trước kia có giông bão, nên họ dùng tấm thép lưới che lại.

Cảm thấy bây giờ vừa nóng vừa bức bối, hơn nữa không có ánh sáng khiến căn nhà tối mịt, chỉ đành gỡ thông gió cho mát.

Thật ra thì hai ngày trước họ đã phát hiện có gián, nhưng nghĩ đến chuyện bình thường nấu nướng như vậy, nhà ai mà không có gián?

Cuối cùng, không ngờ chỉ trong một đêm khắp nơi đều là gián.

Sống đến chừng này tuổi rồi, bọn họ chưa từng thấy có nhiều gián như vậy, còn giương cánh bay ầm ầm.

Mặt Lục Vũ bị mấy con đậu lên, anh ấy có cảm giác như mình đã bị cắn.

Thị giác bị kích thích quá mạnh mẽ, Khương Ninh thật sự không có dũng khí tham gia chiến đấu, quyết định phái quân đoàn thỏ của mình đánh tới: “Nuôi thỏ bao lâu, dùng vào lúc này, đi đi!”

Chậc, còn chưa nói xong, đám thỏ đã xông tới, thật sự không chừa cho cô chút mặt mũi nào.

Thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng cũng đã tiêu diệt gần hết đám gián.

Lục Vũ đánh gián đến nỗi đổ mồ hôi cả người ngồi trên sô pha thở hổn hển, Khương Ninh phát hiện mặt anh ấy có hơi sưng đỏ, cảnh giác nói: “Có phải cậu bị cắn rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment