Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 290

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 290 -

Nhưng không còn cách nào, chỉ cần có hy vọng, người làm ba làm mẹ cũng sẽ không từ bỏ.

Lục Vũ vừa nãy chỉ nói đùa thôi, không ngờ thảm kịch lại xảy ra trước mắt.

Hơn nữa, ăn gián lớn cũng đâu thể chỉ ăn một con.

Bầu không khí vốn đang vui vẻ, bỗng chốc lại nặng nề.

Khương Ninh nói sang chuyện khác: “Sao mọi người lại cắt hết tóc thế?”

“Đâu còn cách nào, cả ngày lẫn đêm đều đổ mồ hôi, tóc vừa dầu vừa dính nhớp, gội đầu lại lãng phí quá nhiều nước.”

Không ngừng đổ mồ hôi như vậy, chỉ có thể tìm cách bổ sung nước kéo dài tính mạng.

Dứt khoát cắt hết tóc, đỡ lãng phí tài nguyên nước, dù sao nóng cực hạn còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán.

Nếu không có đồ giữ nhiệt, chắc bọn họ đã đi đầu thai từ lâu rồi.

Đây cũng không phải trò đùa, mỗi ngày đều có người bị sốt và sốt xuất huyết, nếu phát hiện kịp thời đưa đi bệnh viện, nếu không... Chạng vạng tối mỗi ngày sẽ có nhân viên đến trước cửa khu nhà.

Thôi bỏ đi, sống đến đâu hay đến đó, không nên suy nghĩ quá nhiều.

Rời khỏi phòng 1803, Hoắc Dực Thâm rất tự nhiên cùng vào phòng 1802, thuận tay đóng cửa lại.

Cola và Đậu Đậu chơi ở phòng bên cạnh, hiếm khi họ có thời gian ở riêng.

Ngồi ở trên ghế sô pha, lẳng lặng xem chương trình thực tế để điều chỉnh tâm tình.

Tổng vệ sinh có hơi mệt, Khương Ninh buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, không biết làm sao đã tựa vào vai Hoắc Dực Thâm nhắm mắt.

Hoắc Dực Thâm ôm cô, khóe miệng khẽ nhếch.

So với lúc mới bắt đầu, cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

Không chỉ có cô, mà anh cũng như vậy.

Hoắc Dực Thâm cho rằng, dọn đến tầng mười tám thì anh cũng sẽ sống trong bóng tối như đời trước.

Anh không sợ, hơn nữa còn chuẩn bị rất kỹ càng.

Chỉ là không ngờ, lại gặp Khương Ninh và bạn của cô.

Từ khi bắt đầu, anh đã đoán được cô cũng trải qua chuyện giống như mình.

Vì công việc đặc thù, dù có sống lại một lần, Hoắc Dực Thâm vẫn cố gắng kiểm soát lý trí khá tốt, nhưng Khương Ninh chỉ là người bình thường, trải qua tận thế cực kỳ bi thảm thế này, dù cho có phòng bị toàn diện, trong lòng cũng sẽ không còn chút lương thiện nào.

Nhất là sống cùng với 1803, cô còn có thể tin tưởng bọn họ, hơn nữa còn lén bày kế hoạch cho bọn họ.

Ban đầu anh còn nghi ngờ, sau đó là bị hấp dẫn, sau này thì được chữa lành.

Đúng vậy, Khương Ninh đang chữa lành cho anh.

Có thể cô vẫn có bí mật, nhưng không ảnh hưởng gì lớn đến anh.

Trước tận thế, mối quan hệ tình cảm này có thể rất dễ tổn thương. Nhưng đây là thời tận thế tàn khốc, lòng người sẽ thay đổi vì hoàn cảnh, bao nhiêu con người có tâm địa hiền lành, cuối cùng cũng sẽ trở thành ác ma cầm dao trong tay.

Sự cảnh giác của Khương Ninh không chỉ nhằm vào anh, mà còn nhằm vào bạn của cô, với người xa lạ thì cô lại càng không nhẹ dạ một chút nào.

Chuyện này lại khiến Hoắc Dực Thâm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc tỉnh dậy, trời cũng đã tối.

Khương Ninh phát hiện mình đang dựa vào người Hoắc Dực Thâm ngủ, hơn nữa anh còn ôm mình, cô lập tức cảm thấy hơi ngại.

Sau đó Hoắc Dực Thâm cũng ngủ, nhưng anh ngủ không sâu lắm, lập tức mở mắt, thanh âm mang theo một chút lười biếng: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.” Khương Ninh vội vàng ngồi dậy: “Tối nay anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Anh không kén ăn.

Lúc nóng cực hạn mà nấu cơm sẽ gặp tai họa, Khương Ninh lấy ra canh bắp sườn heo, thịt trâu xào ớt xanh, cải xanh và cơm trắng.

Gọi hai nhóc con kia về, bọn họ ăn cơm trong bầu không khí hài hòa.

Đám thỏ cũng trở về, bụng đứa nào cũng tròn xoe, tinh thần phấn chấn, hiếm khi không giành giật đồ ăn với chú chó.

Khương Ninh kiểm tra một chút, cũng không thấy chúng có gì khác thường, nên yên tâm lại.

Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ, không ngờ ngày hôm sau tỉnh dậy, phát hiện đám thỏ lại đang nhai rôm rốp.

Cô rất bực mình, rốt cuộc gián lớn xuất hiện từ đâu vậy?

Bình Luận (0)
Comment