Khương Ninh bực bội, triệu tập đám thỏ xếp hàng ở bên cạnh, cô lại cất đồ vào trong không gian.
Quả nhiên, hai con gián bị không gian đá ra, lập tức bị đám thỏ tiêu diệt.
Ở phòng 1801 cô cũng làm y như vậy, cô không tin sẽ không diệt sạch.
Còn ở phòng 1803 thì lại có nhiều hơn, chỉ có thể để đám thỏ tự tìm.
Dường như tầng mười bảy vô cùng bận rộn, nghe nói gián lớn cắn hỏng hết túi thức ăn, bà Chung tiêu diệt bọn chúng suýt nữa thì té.
Khương Ninh suy nghĩ một chút, phái hai con thỏ xuống dưới.
Không thể phái quá nhiều, đỡ lộ chuyện.
Dù sao cô cũng không cần nuôi, cứ để chúng trưởng thành ở tầng mười bảy vậy.
Nhìn đám thỏ nhai rôm rốp, đôi mắt của bà Chung suýt nữa rơi ra luôn.
Bà sống hơn sáu mươi năm, chuyện gì cũng đã thấy rồi... Chuyện này, thật sự chưa thấy!
Với sự giúp đỡ của tầng mười tám, bà Chung cảm động không thôi, ai nói bọn họ là ác ma, bọn họ còn tốt hơn cả triệu lần so với đám sói đội lốt người.
Rác sinh hoạt cứ bị quăng ra không ngừng nghỉ, đám gián lớn này cũng khiến mọi người dần cảnh giác.
Khi họ mở radio ra, thì cả ngày lẫn đêm đều là âm thanh hô hào của các ban ngành, chú ý vệ sinh khu vực sống, sống văn minh không vứt rác bừa bãi.
Các tầng dưới của khu nhà đều có phòng trống, đề nghị cư dân dùng đóng nắp hộp chứa chất bài tiết, sau này khi lũ lụt qua đi sẽ sắp xếp nhân viên làm việc vào khu nhà lấy đi.
Hậu quả của việc vứt bừa bãi, không những hun bản thân, mà còn sinh ra càng nhiều côn trùng gây hại.
Có vài người sống sót nghe theo, cũng có vài người không thèm quan tâm đến.
Gián lớn vẫn ngang ngược, nhưng tầng mười tám vệ sinh sạch sẽ, cộng thêm có đám thỏ bảo vệ, dần dần bọn chúng cũng không còn.
Tầng mười bảy cũng vậy, nhưng ban công nhà bà Chung lại không đóng lại.
Mặc dù còn gián lớn qua lại, nhưng số lượng không nhiều, mà những tầng khác thì vẫn như cũ.
Khương Ninh hoài nghi, liệu đám người kia bị ngốc có đúng không?
Cảm thấy tầng mười bảy, tầng mười tám khó mà động vào, dần dần họ cũng không dám đi lên.
“Chắc chắn luôn!”
Giọng Lục Vũ khẳng định, ngay cả thỏ cũng biến dị, đám gián lớn thông minh hơn cũng không có gì hiếm lạ.
Trương Siêu cũng đồng ý, nhưng dưới sức mạnh ngăn chặn tuyệt đối, đám gián lớn cũng bị kinh hãi!
Khương Ninh dùng cùi chỏ huých Hoắc Dực Thâm: “Anh thấy sao?”
Hoắc Dực Thâm không chắc nói: “Tất cả đều có thể.”
...
Nửa đêm, khi cô đang mơ mơ màng màng, phòng khách đột nhiên vang lên tiếng bịch bịch vang dội.
Khương Ninh bị đánh thức, bất mãn nói: “Cola?”
Nửa đêm nửa hôm, còn không chịu để người khác ngủ!
Cola nhe răng cảnh cáo, chạy loạn khắp nơi.
Khương Ninh bừng tỉnh, xoay người thức dậy mở đèn.
Trong phòng khách, chú chó đang nhào đến trên ghế sô pha, hung hăng cắn thứ gì đó, rồi vứt mạnh xuống đất, cái đó liên tục cựa quậy...
Cô chiếu đèn pin qua đó, là một con chuột to béo.
Mắt nó còn đỏ nữa!
Con chuột này e rằng chưa thấy chó bao giờ, cho nên mới dám đánh nhau với Cola như vậy.
Cola giận dữ, lập tức cắn nó đổ máu.
Chú chó gặm con chuột lên, nó không con chuột chết, mà giữ lại từ từ hành hạ nó: Cái đồ bé tí, mày chạy thử xem, chạy nhanh vào!
Nó vừa chạy lại bị kéo về, bị đập xuống đất.
Khương Ninh nhìn thấy hiện trường loang lổ máu: “...”
Quá tàn bạo!
Thỏ nghe được tiếng động, vội vàng đến tham gia góp vui.
Nhưng chúng mới vừa xông đến, suýt chút nữa con chuột mắt đỏ bị cắn chết.
Thấy đàn em của mình bị ức hiếp, Cola nhe răng cắn chết con chuột, đàn em của ông đây ai dám ức hiếp hả?
Bây giờ đám thỏ đã lớn hơn rồi, ăn cái gì cũng không sợ, Khương Ninh vội vàng ném con chuột chết vào trong không gian, đào một cái hố chôn trong vườn hoa.
Cola nhảy nhót khắp phòng, trong miệng còn rì rầm gì đó không biết đang chửi gì.
Gián lớn không biết từ đâu chui ra thì thôi, nhưng chuột mắt đỏ thì ở đâu ra vậy?