Khương Ninh mở đèn pin kiểm tra, phát hiện thép không gỉ ở sân thượng bị cắn nát, góc thủy tinh ở sát đó cũng bị gặm hết một lỗ, chắc chúng chui vào từ lỗ đó.
Cô lấy thuốc diệt chuột, rải xung quanh cửa hang.
Mới vừa rời đi, cô lại phát hiện có một mùi hương là lạ, ở bên cạnh lại ẩm ướt.
Trời ơi, hóa ra là Cola đi tiểu.
Cô vừa định mắng nó mất vệ sinh, nhưng Khương Ninh lại thay đổi suy nghĩ một chút không nói gì nữa.
Cola từ trước đến giờ rất vệ sinh, không bao giờ đi tiểu bậy bạ.
Tuy là nó bắt chuột chỉ vì tò mò, nhưng đúng là nó có thể bắt chuột, nó đi tiểu chắc là đang muốn cảnh cáo, uy hiếp trên địa bàn của nó thôi.
Vì chứng minh cho suy nghĩ này, cô ở tìm khắp nơi mới thấy, đúng là ở phòng bếp nhỏ trên sân thượng, nhà vệ sinh, và ở phòng cho đám thỏ đều phát hiện vết nước tiểu.
May mà trong phòng của cô không có, đó là vì Cola đã tự trấn giữ.
Nghĩ đến con chuột mắt đỏ hung tàn kia, Khương Ninh cầm bộ đàm liên lạc với Hoắc Dực Thâm: “Chuột mắt đỏ đến rồi.”
Sau khi hai người xác định quan hệ, bộ đàm cũng không tắt nữa, mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ nói chuyện với nhau mấy phút.
Do không thiếu pin, nên họ cứ giữ bộ đàm mở như vậy, có chuyện gì lúc nào cũng có thể liên lạc.
Hoắc Dực Thâm ngủ không sâu lắm, anh trả lời rất nhanh: “Nó có cắn em không?”
“Không có, bị Cola phát hiện.” Khương Ninh có chút lo lắng: “Bọn chúng thật sự trở nên rất hung tàn, bị Cola cắn gần chết mà còn dám đánh trả.”
Hoắc Dực Thâm bắt đầu đi kiểm tra, cửa sổ sân thượng không bị tổn thất gì.
Bộ đàm của phòng 1803 tắt, Khương Ninh chỉ đành gõ cửa, nhưng ba người này từ trước đến giờ ngủ say như chết, lỡ như trong giấc mơ bị chuột gặm thì phải làm sao?
Đây cũng không phải chuyện đùa, đời trước có rất nhiều người còn sống bị chuột mắt đỏ cắn bị thương.
Người chết rất nhiều, vì vậy bùng nổ cái chết đen.
Nếu không phải người sống sót bị kẹt trong nhà, hơn nữa xảy ra thiên tai bất ngờ khiến số lượng con người giảm mạnh, nói không chừng cái chết đen sẽ bùng nổ.
Không thể không thừa nhận, từ khi có Cola gia nhập tầng mười tám, có bất kỳ vụ gì, nó cũng phát hiện và báo động đầu tiên.
Lâu ngày, mọi người bắt đầu lơ là phòng bị, tầng mười tám có thể sống thoải mái vui vẻ như vậy, đều nhờ công của chú chó.
Cửa của phòng 1803 vừa mở ra, Cola lập tức phóng vào, trời tối thui vang lên tiếng bịch, chai lọ trên bàn bị đổ hết xuống, Lục Vũ bị dọa sợ lập tức ôm chặt vợ mình.
Họ mở đèn lên, lại một con chuột mắt đỏ bị cắn chết.
Trương Siêu khiếp sợ: “Ở đâu ra có con chuột lớn như vậy, mắt còn màu đỏ?”
Không ai trả lời câu hỏi của anh ấy.
Ngay cả con gián cũng lớn chừng hai ngón tay, huống chi là chuột mắt đỏ.
Khí thế của Cola vẫn hùng hùng hổ hổ, đi tè ở khắp nơi.
Con ngươi của ba người bọn họ run rẩy, theo bản năng nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh sờ sờ lỗ mũi, lúng túng giải thích: “Chuột mắt đỏ sợ chó, Cola đang đánh dấu lãnh thổ bảo vệ mọi người.”
Chó đi tiểu đánh dấu lãnh thổ? Bọn đã từng nghe rồi.
Thôi hôi thì cứ hôi vậy, dù sao nó cũng không tè nhiều, cũng không phá hoại nhiều như chuột mắt đỏ.
Ngửi mùi nước tiểu của chó, cũng không mất mặt.
Chẳng những không mất mặt, bọn họ còn rối rít khen chú chó: “Cola, mày quá tuyệt vời, tè nhiều chút ha.”
Chú chó toét miệng, đi tè bậy mà còn được khen ngợi? Còn ai được như vậy!
Rời khỏi phòng 1803, Cola không về nhà vội, mà đứng ở trước cửa cầu thang.
Khương Ninh suy nghĩ gì đó: “Em muốn đến nhà bà Chung hả?”
Có hai con thỏ ở lại nhà họ Chung, còn ăn cơm ở nhà họ Chung, chắc chú chó này muốn trả ơn đây mà.
Chú chó này vẫn là một con chó hiền lành, tình tình tàn bạo cũng chỉ là vỏ bọc của nó mà thôi.
Vì vậy, Khương Ninh mở ba cánh cửa nặng, đến gõ cửa nhà họ Chung...