Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 293

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 293 -

Trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, hai mẹ chồng con dâu nhà họ Chung đều hết sức cảnh giác: “Ai vậy?”

Nghe thấy tiếng mẹ Chung, Khương Ninh nói: “Là tôi, ở tầng 18.”

Mẹ Chung mở cửa, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “A Ninh, có chuyện gì à?”

Cô còn chưa kịp nói thì con chó đã lập tức lao vào, kèm theo đó là tiếng rú lên.

Sợ bà ấy hiểu lầm, Khương Ninh vội vàng giải thích: "Có mấy con chuột mắt đỏ chạy vào tầng 18, chúng rất hung dữ, lại không sợ người còn cắn đồ đạc lung tung."

Bà Chung bước ra khỏi phòng: “Có chuột thật à?”

Nhìn biểu cảm của hai mẹ con, có vẻ như họ đã biết chuyện chuột làm loạn nên cũng không ngạc nhiên mấy, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ bất an và lo lắng.

Chó và chuột đại chiến trên ban công, kêu ầm ầm.

Trên ban công bày đầy những chậu hoa và rãnh trồng cây, trong đó có trồng khoai lang giống, khoai lang giống đã bị chuột mắt đỏ gặm nát.

Con chó lao vào với một động tác điêu luyện, giết chết tổng cộng ba con chuột, hai con trốn thoát mà mắt thường có thể nhìn thấy được, dưới đất còn vương vãi một ít phân chuột tươi.

Không chỉ có chuột trên ban công mà chúng còn vào cả phòng khách, nhai nát ghế sofa để lộ ra những túi đựng lương thực giấu bên trong.

Túi bị rách, lương thực bên trong tràn ra ngoài.

Hai mẹ con nhà họ Chung không ngờ chuột lại hung dữ như vậy, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nếu lương thực bị chúng phá hoại thì nhà họ Chung sẽ không còn đường sống nữa.

Bà Chung nghĩ tới là rùng mình, bà ấy nói: “Tiểu Khương, tối nay cảm ơn con nhiều lắm.”

"Không có gì ạ." Khi con chó lật tung mọi ngóc ngách, Khương Ninh mới ngượng ngùng giải thích: "Hình như chuột không sợ người, nhưng lại sợ chó bà ạ."

“Sợ chó là được.” Bà Chung đã từng tuổi này, làm sao có thể không hiểu được sự cống hiến của chú chó này, bà ấy bèn đứng trước mặt Khương Ninh biểu dương nó.

Những thứ nên làm, Khương Ninh đều đã làm xong, cô đưa con chó quay trở về phòng.

Sau khi đóng cửa lại, mẹ Chung cảm thấy bất an nói: "Mẹ, mấy con gián lớn đã đủ doạ người rồi, bây giờ lại có chuột mắt đỏ không biết sợ người, chúng ta biết sống sao đây?"

Bà Chung thở dài: “Còn muốn sống sao nữa? Ngày nào cũng phải kiếm tiền.”

Hai mẹ con nào còn tâm trạng ngủ nữa, bèn lấy hết số lương thực đã giấu kỹ cất vào trong tủ sắt.

Họ bật đèn pin dọn dẹp ban công, trồng lại những cây khoai lang giống bị chuột gặm rồi mang vào phòng bảo vệ.

“Mẹ ơi, mấy con chuột chết tính sao đây?”

Ba con chuột này khá lớn, mỗi con chắc cũng phải nửa cân.

Cảm xúc mẹ Chung lẫn lộn, bà ấy vừa sợ vừa có chút mong đợi, đây là thịt đó.

Nhưng khi nghĩ tới thứ mà chúng đã ăn thì đột nhiên bụng bà ấy lại đau quằn quại.

Bà Chung suy nghĩ một lát, nói với vẻ bất lực: "Cứ làm thịt chúng trước đi, rồi mang chúng đi phơi nắng đã, phải đảm bảo không có vấn đề gì rồi hẵng ăn."

Nếu như có lựa chọn, ai lại thích ăn thịt chuột, đây chẳng qua là không còn đường lui thôi. Đúng là trong nhà có trữ một ít lương thực, nhưng ai biết được tương lai sẽ ra sao nên tốt nhất vẫn phải chuẩn bị trước.

Mẹ Chung nghe lời mẹ chồng, cố nén cơn khó chịu trong người mà tiếp tục công việc.

Có con chó bên cạnh, Khương Ninh ngủ rất ngon, cô ngủ một giấc đến tận trời sáng.

Sau bữa sáng, cô ngồi trên ghế mở quạt nước đọc sách.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động, sau đó trong bộ đàm truyền đến tiếng cầu cứu của Lục Vũ: "A Ninh, cấp cứu, cậu mau bảo Cola qua đây, lại có chuột mắt đỏ vô nhà nữa rồi."

Cửa chính không khóa nên con chó dễ dàng mở toang hai cánh cửa, ba chân bốn cẳng chạy sang bên cạnh.

Con chuột mắt đỏ chết tiệt chui vào trong phòng, bò khắp nơi bằng nhiều cách khác nhau, chúng đấu trí với con người, ba bên người, chó và chuột rượt nhau, bình hoa thì vỡ, đèn bàn thì nát…

Ba người một chó tiếp tục rượt nhau suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng giết chết mấy con chuột chết tiệt, họ ném chúng lên sân thượng để trút hận.

Sau khi đọc sách chán rồi, Khương Ninh đứng dậy đi quanh nhà để vận động xương cốt.

Qua cửa kính, cô thực sự nhìn thấy ba con chuột đang tụ tập ở dưới tấm lưới thép không gỉ bị cắn đêm qua, đang công khai gặm kính, mà thuốc diệt chuột bên cạnh đã bị chúng ăn hết từ lâu.

Thứ chết tiệt này hung hăng đến mức dám ra ngoài làm loạn giữa ban ngày ban mặt như này, thậm chí còn dám ngang nhiên đứng trước mặt cô mà khiêu khích.

Chúng thực sự nghĩ rằng cô không đáng sợ bằng một con chó sao?

Bình Luận (0)
Comment