Hoắc Dực Thâm bị Khương Ninh chọc cười: “Ừ, tất cả là của em.”
Không ngờ, cô còn có một mặt thẳng thắn lại đáng yêu như vậy, giống như con nít thấy kẹo.
Khương Ninh đến bên thùng chứa hàng, phát hiện xe việt dã đều mới tinh, bên ngoài xe còn có một lớp màng mỏng bảo vệ, hẳn là hàng vừa mới đến còn chưa kịp nâng cấp.
Vốn đã là một chiếc xe việt dã cao cấp, bố trí bên trong đã gần như hoàn hảo rồi, nâng cấp này nọ cũng chỉ là phí của trời, nhưng đó chỉ là trò giải trí của đám cậu cả mà thôi, làm động cơ xe kêu ầm ầm vang cả nửa cái thành phố.
Đúng là trùng hợp!
Hoắc Dực Thâm kiểm tra cẩn thận, nhìn ở bên ngoài thì chiếc xe vẫn hoàn hảo không chút tổn thất nào.
Ngoại trừ tính năng của chính chiếc xe đã tốt, thùng chứa hàng cũng là nguyên nhân lớn nhất giúp mấy chiếc xe này vẫn còn nguyên vẹn trong lũ lụt và cực hàn.
Thật sự… Cảm ơn món quà của ông trời.
Thùng chứa hàng giống như blind box vậy, cái đầu tiên đã khủng khiếp vậy rồi, Khương Ninh rất mong chờ cái tiếp theo.
Hai người mở ra tiếp, không có xe sang, không có vàng bạc đá quý, là một rương lớn chứa máy móc bộ phận của xe hơi.
Động tác mở rương có hơi mạnh, nếu hai người không tránh kịp, suýt chút nữa đã bị bánh xe rơi xuống đè về chầu với ông bà rồi!
Túi đựng bánh xe hoàn hảo, nhìn sách hướng dẫn thì chắc là từ hãng Michelin vô cùng nổi tiếng.
Không sai, chính là thương hiệu từng xuất hiện ở xe mặt trăng của Mỹ.
Đúng, bánh xe từng đi trên mặt trăng.
Trong giới xe sang chỉ thường chỉ thích một thương hiệu đó, một cái bánh bán lẻ thôi cũng đã đến mấy chục ngàn đồng.
Thùng chứa hàng không chỉ có bánh xe, còn có động cơ, dầu máy, dây da, nội thất, ghế ngồi, đồ bên ngoài, bộ ly hợp, thắng xe, máy giảm chấn...v…v
Hoắc Dực Thâm cũng bắt chước, mỉm cười với Khương Ninh: “Cái rương này, thuộc về anh.”
Khương Ninh cười như điên: “Ừa ừa ừa!”
Anh nhắc nhở: “Có xe không cũng không được, phải tìm ra chìa khóa.”
Vì vậy, hai người bơi trở về câu lạc bộ, tìm ở trong khu sửa chữa cải tạo và khu phục vụ khách hàng.
Tất cả đều là xe sang, nên không thể nào treo chìa khóa ở trên tường, trong ngăn kéo cũng không có, vì vậy bọn họ lại gom rương bảo hiểm trong khu phục vụ vào không gian.
Lúc cạy ra, bên trong thật sự có mười mấy chiếc chìa khóa xe, nhưng không có cái nào khớp.
Khương Ninh buồn bực, rốt cuộc chìa khóa xe ở đâu? Chẳng lẽ bị cậu chủ treo lên trên cổ rồi.
Đang lúc nghi ngờ, cô vô tình nhìn thấy có hai cái két sắt khác ở ngoài phòng khách.
Đây là két sắt tìm được trong phòng làm việc của cậu chủ!
Vì vậy, cô quyết định cạy nó ra.
Chìa khóa đúng là ở bên trong!
Nó vẫn mới tinh, được đặt vào trong chiếc hộp dán kín.
Trừ chìa khóa xe ra, còn có rất nhiều sổ sách kế toán.
Tủ sắt chống nước, nhưng bị ngâm trong nước quá lâu, bên trong cũng đã ẩm ướt hết rồi, chữ viết trong sổ nhòe đi, hoàn toàn không đọc được nội dung.
Khương Ninh cầm chìa khóa xe, dùng máy sấy tóc để sấy khô, đến chỗ xe việt dã ấn xuống.
Vang lên rồi!
Ba chiếc xe đều không bị sao cả, tất cả đều thuộc về cô.
Ở trong không gian quá lâu, thời gian qua trôi rất nhanh, trong lòng Khương Ninh luyến tiếc vô cùng, cô để dành chút thời gian này dễ dàng lắm so, còn khó khăn hơn cả gửi tiền nhiều, bèn vội vàng vẫy tay với Hoắc Dực Thâm: “Nhanh nhanh nhanh, chạy chạy chạy!”
Hai người lại một ngày trở về nhà lúc tối muộn, tắm rửa xong mệt lả người ngã vào ghế sô pha.
Hoắc Dực Thâm cũng đến ngồi, để cô dựa vào vai anh.
Cơ thể cạn sạch năng lượng, nhưng vẫn không là gì so với thứ cô có được, Khương Ninh bất giác cảm thấy thích thú: “Ngày mai mình còn đi nữa không?”
“Ngày mai đến trạm đổ xăng xem thử.”
Có thêm ba chiếc việt dã, đều là ba chiếc tốn dầu, phải tranh thủ ra tay sớm mới được, nếu đến chậm một chút ngay cả nước cũng không có mà uống.
Khương Ninh vô cùng hăng hái: “Được, ngày mai chúng ta sẽ quét sạch trạm xăng.”
Quyết định mục tiêu xong, đặt đồng hồ báo thức xong, cô lại vui vẻ đi ngủ.
Nhưng mà, kế hoạch thì hay đó, mà thực tế thì rất đau lòng.
Hai người lén lẻn vào trong nước đến trạm xăng, không có xăng dầu gì cả, ngay cả một giọt cũng không có!
Bị lấy vô cùng sạch sẽ, chuyên nghiệp, hoàn hảo.
Hai người cũng không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ, vì vậy bèn tìm trạm xăng khác, nhưng vẫn trống trơn như cũ.