Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 309 - Chương 310

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 310 -

Hoắc Dực Thâm phân tích: “Chắc là tòa thị chính phái nhân viên chuyên nghiệp rút hết rồi. Chờ mực nước hạ xuống, tòa thị chính sẽ khôi phục chủ nghĩa xã hội, bọn họ có kế hoạch sắp xếp trước thời hạn, nên đã lấy mấy vật liệu quan trọng về tay hết rồi. Nếu tòa thị chính ra tay, chắc không có thứ gì thoát được.”

Khương Ninh có chút mất mát: “Bây giờ về nhà đi tìm mấy thứ khác nha?”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Chúng ta đến trạm phục vụ cao tốc đi.”

Dầu trong thành phố đều bị lấy sạch, nhưng trạm phục vụ cao tốc cách xa nội thành, có thể vẫn chưa bị lấy đi.

Trạm phục vụ cao tốc rất xa, hai người đi từ rạng sáng mặt trời vừa nhô lên, đến lúc ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, cảm giác chỉ cần rải thêm chút gia vị là ăn được luôn.

Chạy một trăm kilomet, tìm được hai trạm phục vụ đều trống không, toàn bộ đều bị lấy sạch.

Không ngờ ngay cả trạm phục vụ cao tốc cũng không còn, nếu chạy nữa chắc cũng không có kết quả gì, chưa kể nhiệt độ đã chừng năm mươi độ, dù có mặc áo giữ nhiệt, hai người cũng không chịu nổi, mồ hôi chảy cũng không thua gì dòng nước.

Lấy hai bình nước Hoắc Hương Chính Khí ra, hai người định từ bỏ nhiệm vụ.

Mạng người quan trọng, chưa kể trong tay hai người cũng có hơn một tấn xăng dầu, sau này dùng tiết kiệm một chút là được.

Thuyền tấn công quay đầu, cô chỉ về phương hướng cách trạm phục vụ không xa kia: “Đó là cái gì?”

Hoắc Dực Thâm nhìn sang, nhìn chỗ nhô lên khỏi mặt nước, giống như một cái xe bồn lớn.

Loại xe này có thể dùng để chở dầu, hoắc là để chở chất lỏng hóa học.

Để thuyền chạy đến gần, rồi họ lại chạy quanh xe bồn một vòng.

Mực nước hạ xuống, xe bồn này chỉ hơi lộ khỏi mặt nước một chút, bên trong chứa cái gì thì không chắc được.

Hoắc Dực Thâm mặc đồ lặn xong, nhảy vào trong nước dò xét…

Mấy phút sau, anh ngoi lên mặt nước: “A Ninh, là xe chở dầu.”

Khương Ninh kinh ngạc mừng rỡ, không ngờ thật sự là xe chở dầu.

Nếu đoán không lầm, xe bồn chở dầu này muốn vào trạm phục vụ, nhưng vì có bão, rất nhiều xe lớn trên đường sẽ vào trạm phục vụ để tránh nguy hiểm, khiến trạm phục vụ bị đầy, rất nhiều xe chỉ có thể xếp hàng chờ ở ngoài.

Nhưng mà, xe bồn này đến để đưa dầu, hay là xe không đi ngang chỉ đơn giản là tránh nguy hiểm, chuyện này thì khó mà biết được.

Muốn biết phải hay không, họ phải cạy ra xem mới được.

Hoắc Dực Thâm cầm ống nhòm, chắc chắn xung quanh không có ai mới để Khương Ninh ra tay.

Cô cất xe bồn chở dầu vào trong không gian, nước từ bốn phía lập tức ào đến, khiến thuyền tấn công lung lay mấy cái.

Khương Ninh suýt chút nữa bị rơi vào trong nước, Hoắc Dực Thâm nhanh tay kéo cô về: “Cẩn thận.”

Nước bình lặng lại rất nhanh, tàu chiến đấu lái đến trạm phục vụ, mượn bức tường che chắn để tiến vào không gian.

Xe bồn cực lớn, có sức chứa tầm hai trăm tám mươi ngàn lít.

Hoắc Dực Thâm mở nắp bồn ra, anh bị mùi xăng kích thích nên bị sặc: “Đầy luôn.”

Khương Ninh suýt chút nữa đã thét chói tai, hai trăm tám mươi ngàn lít dầu, có nghĩa là chừng hơn hai mươi tấn, dùng được lâu lắm đó.

Không ngờ, chỉ là nhìn thoáng thôi, mà đã có hơn hai mươi tấn dầu.

Đúng là may mắn, không gì có thể cản nổi!

Nhưng mà, may mắn không thể lúc nào cũng có, nếu không phải bão đến sớm, xe cộ rối rít đứng tránh nguy hiểm, xe bồn cũng không thể bị chặn lại ở trên đường.

Hai người không đi tìm tiếp nữa, mà quyết định nghỉ ngơi một chút rồi sẽ lái thuyền chiến đấu về nhà.

Hai ngày tiếp theo, bọn họ đến xưởng thủy tinh, nhà máy làm cửa sổ, còn đi một chuyến đến nhà máy sản xuất máy nông nghiệp, nhưng mấy dụng cụ đều bị ngâm nước hỏng hết rồi.

Bình Luận (0)
Comment