Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 311

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 311 -

Nhiệt độ cao kéo dài, mực nước hạ xuống càng lúc càng nhanh, những người sống sót trong nhà ở nhỏ hẹp cũng dần ra ngoài hoạt động.

Vì để giữ bí mật, Khương Ninh quyết định dừng tay, không ra ngoài hoạt động nữa.

Vì đi sớm về trễ, cơ thể vô cùng mệt mỏi, nên cô đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, thế nhưng vẫn chưa hết đau.

Tận hưởng quạt máy điều hòa không khí, ăn dưa hấu lạnh, Khương Ninh bắt đầu tính toán giúp cho 1803, lên kế hoạch làm sao để bọn họ có thể an toàn đến thành phố Huệ.

Cô lấy bó cải xanh từ không gian ra, cho Trương Siêu, Lục Vũ phơi khô trên sân thượng: “Mới vừa lấy được, mọi người phơi xong thì dán kín lại, đến lúc muốn ăn thì lấy ra mà ăn.”

Lục Vũ vô cùng cảm động: “A Ninh, cậu lấy hết đồ ăn cho bọn tớ, thì cậu và anh Thâm ăn cái gì?”

“Hạt giống dùng chung mà, mọi người đến đó không biết sẽ có chuyện gì, cho mọi người một bó cải phơi trước, bọn tớ bớt ăn một chút là được.”

Cả bọn cùng nhau lớn lên, cũng không cần nói cảm ơn quá nhiều.

Trương Siêu, Lục Vũ lấy cải xanh đi phơi, miếng xi măng rất nóng, cải xanh tươi non khô héo với tốc độ ai cũng nhìn thấy được.

Chưa đến nửa ngày, lá cải vừa đụng vào đã xốp giòn.

Bỏ vào túi, nó giống như thành từng mảnh vụn vậy.

Đám Lục Vũ không những không ngại, mà còn xem đó là bảo bối.

Nhà khác ăn gián ăn chuột, bọn họ còn có rau cải để ăn, đây là may mắn bề trên ban tặng, nếu chê sẽ bị trời phạt.

Nhưng mà, trong lòng họ vẫn có chút lo lắng.

Lục Vũ phiền muộn: “Siêu, cậu nói xem chúng ta rời khỏi A Ninh, có thể sống được không?”

Trương Siêu suy nghĩ sâu xa: “Có thể sống hay không, cố gắng là được rồi, chúng ta có thể dựa vào A Ninh cả đời được sao?”

A Ninh không phải mẹ của bọn họ, bạn bè làm đến mức này là đã rất nghĩa khí rồi, tương lai bọn họ phải dựa vào bản thân mình thôi!

Nhưng mà hai người đều biết, ý nghĩa của cuộc chia tay này là thế nào.

Cả đời này, có lẽ cũng không có duyên gặp lại.

Chỉ suy nghĩ đến đó thôi, trong lòng đã vô cùng nặng nề.

Cho dù là trước kia, hay là hai năm nay, bọn họ đều giúp đỡ lẫn nhau.

Bọn họ là cô nhi, nên không có nhiều bạn bè, đừng nói gì đến tình thân, mười mấy năm sống chung vô tình đã xem nhau như người thân rồi.

Đáng tiếc, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.

Để đi thành phố Huệ, mấy ngày nay phòng 1803 cũng không rảnh rỗi, việc cần làm là lấy một chiếc xe hơi, hơn nữa còn phải có kiến thức sửa chữa máy móc.

Nếu không, lỡ như đang đi trên đường mà bị chết máy thì phải là sao?

Biết Hoắc Dực Thâm có sách, bọn họ vội vàng đến mượn để học, có cái gì dù không biết hay không cần họ đều ra ngoài hỏi anh Thâm, chỉ cần gọi qua bộ đàm hỏi là được.

Thấy càng ngày càng có nhiều người đi tìm vật liệu, trong lòng Lục Vũ cũng không khỏi cuống cuồng: “Anh Thâm, anh nói xem bây giờ có thể ra ngoài tìm được xe không?”

Mực nước đã xuống đến lầu hai, người còn sống bơi trong nước tìm vật liệu ngày càng nhiều.

Hoắc Dực Thâm hướng dẫn cho anh ấy: “Bây giờ chưa phải lúc để tìm xe, nhưng mọi người có thể tìm xăng dầu trước.”

Chỉ cần thiên tai không ngừng, xăng dầu sẽ càng ngày càng quý.

Dù bọn họ có không tìm được xe, nếu như trong tay có xăng dầu, có khi xe có thể đổi được xe.

Phòng 1803 cũng cảm thấy chuyện này thú vị, lập tức đến xin chỉ dạy.

Trạm xăng đã bị tòa thị chính lấy hết, nhưng bọn họ không có thời gian để đi lấy xăng dầu của từng chiếc xe, mà lúc này đa số các xe bị ngâm dưới nước, có muốn lấy cũng phải ở địa thế cao.

Ví dụ như trạm phục vụ cao tốc, lúc này mực nước chắc đã rút hết rồi.

Trước tiên lấy từ mấy xe hàng lớn, được nhiều thì có thể phân ra là xăng hay dầu rồi dự trữ, được ít không phân biệt được loại nào thì cứ để trộn vào nhau, đến lúc đó mang đi giao dịch.

Bình Luận (0)
Comment