Tên xấu xí gạch bỏ vật tư nằm ngoài khả năng: “Phần còn lại có thể bù cho đủ, nhưng cần thời gian.”
Khương Ninh hỏi: “Bao lâu?”
“Khoảng năm ngày.” Tên xấu xí nói lớn: “Đã trải qua lạnh cực hạn và nóng cực hạn, rất nhiều thứ không dễ tìm, giá cũng không rẻ, ít nhất phải một nghìn cân khoai tây.”
Một nghìn cân khoai tây? Khương Ninh suýt bật cười thành tiếng.
Dây dưa kỳ kèo nhau nửa ngày trời, Khương Ninh nóng đến mức bực dọc trong người, cuối cùng thương lượng thành công với giá năm trăm cân khoai tây.
Hẹn địa điểm giao dịch xong, cô chạy xe địa hình kiếm được từ Chung Bình nhanh chóng về nhà tránh nắng bảo toàn mạng sống.
Buổi tối, Khương Ninh nhận được tin nhắn nội bộ của Hoắc Dực Thâm bảo cô đến bãi đỗ xe.
Cuối cùng chiếc xe Hummer cũng sửa xong rồi.
Lắp ráp phụ tùng xong, thay thêm vài phụ tùng vét được từ câu lạc bộ, xe Hummer mới tinh lần nữa xuất hiện.
Nói thật thì cô từng rất khao khát chiếc xe kiểu này. Nhưng nghĩ đến trữ siêu xe địa hình trong không gian, Khương Ninh đã bình tĩnh như thường nhưng nội tâm vẫn kích động không thôi.
Tên Hoắc Dực Thâm này cũng tài lắm, giết người phóng hỏa gì cũng rành, còn là cao thủ sửa xe, Khương Ninh cực kỳ tò mò về anh: “Anh còn biết cái gì nữa?”
Bãi đỗ xe tối đen, anh cứ khăng khăng tắt đèn pin, sau đó ôm lấy Khương Ninh: “Em đoán xem.”
Giơ tay không thấy năm ngón, Khương Ninh để mặc cho anh ôm, cô có thể ngửi được thấy rõ mùi mồ hôi tỏa ra từ cơ thể anh.
Không thấy hôi, trái lại còn thấy hơi dễ chịu, không giống mùi bay trong không khí lúc trước.
Khương Ninh không đoán mà chờ anh cho cô sự bất ngờ.
Bãi đỗ xe không người, cộng thêm màn đêm đen kịt, cô nhân cơ hội bỏ xe Hummer vào không gian.
Ngày hôm sau, Lục Vũ mặt đầy sửng sốt đứng ở bãi đỗ xe: “Anh Thâm, xe của anh đâu?”
Mặt mày Hoắc Dực Thâm điềm tĩnh: “Sợ có người ghen tị làm hư nên tôi chạy đi giấu chỗ khác rồi.”
“Anh Thâm làm việc cẩn thận thật đấy.”
Một ngày mới, tiếp tục làm việc.
Mất mấy ngày, Hoắc Dực Thâm dẫn theo hai đồ đệ, chắp vá lung tung sửa xong hai chiếc xe địa hình.
Phụ tùng có vài cái là đi dỡ, có vài cái là được Khương Ninh đổi từ “bên ngoài”, khấu trừ từ dược phẩm của ba người.
Ngày nào cũng ở bãi đỗ xe, bị người ta nhắm trúng là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhưng Hoắc Dực Thâm cũng không phải dạng vừa, anh đã nhận ra có người âm thầm quan sát từ lâu, thế là ra hiệu bằng mắt cho Trương Siêu và Lục Vũ.
“Cái gì, mô tơ không dùng được nên vẫn phải tìm à? Vậy mất bao lâu mới được?”
“Tận nửa tháng, lâu quá nhỉ?”
Họ không lắp mấy phụ tùng đơn giản nhưng lại cực kỳ quan trọng, chờ hôm rời khỏi rồi lắp cũng không muộn.
Đêm khuya, Hoắc Dực Thâm lái xe Hummer đưa Khương Ninh đến nơi giao dịch lấy hàng.
Đây là lần thứ hai Khương Ninh đi xe.
Lần đầu tiên là lúc cơn bão sắp đến, anh tiện đường cho cô quá giang.
Giờ đây, trời xui đất khiến họ thành một đôi rồi.
Nghĩ lại thấy cũng khó tin.
Hoắc Dực Thâm tập trung lái xe: “Em cười gì đó?”
Khương Ninh im lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, cảm giác như đang nằm mơ: “Không có gì.”
Đến địa điểm giao dịch hẻo lánh, tên xấu xí thấy xe Hummer mà nước miếng chảy dài.
Thời buổi này mà có thể có được xe để lái, tuyệt đối không phải người bình thường, khá lắm, khách quý đấy!
Đúng là cô không phải người bình thường, cô chỗ nào cũng tốt, chỉ là hay xúi giục và thích lừa người ta.
Một tay giao hàng một tay giao khoai tây.
Lái xe đến góc vắng không người, mượn màn đêm tịch mịch cất vào không gian.
Bật đèn pin lên, hai người nắm tay nhau về khu chung cư.
Nửa đường, có người không biết điều nhảy ra: “Đánh đánh đánh đánh, cướp!”
Bầu không khí bị phá hỏng, Hoắc Dực Thâm nhấc chân đá bay gã, kéo tay Khương Ninh đi chậm rãi.
Về đến tầng 18, Khương Ninh bổ sung ít vật tư dư trong không gian rồi ra ngoài, hơn hai mươi bịch băng vệ sinh và bốn mươi con cá muối khô.
Cá là vớt từ hồ chứa nước ban đầu, cô đặc biệt chọn con cá trắm cỏ đẹp và béo làm thành cá khô phơi đến khô cực mặn, phơi cho cứng rồi bọc kín là có thể giữ được rất lâu.
Ngoài ra thì còn có hai mươi bịch muối.
Trời nóng đổ mồ hôi nhiều, cần phải bù muối kịp thời, nếu không thì cơ thể sẽ chịu không nổi.