Cô mở bộ đàm, bảo Trương Siêu và Lục Vũ qua dọn đồ.
Vừa hay bên kia cũng đang dọn đồ, phải rời đi trong hai ngày nay.
Thấy một đống vật tư, Lục Vũ trước giờ luôn thờ ơ nay lại không ngừng chảy nước mắt: “A Ninh, cậu thật sự không đi với chúng tôi sao?”
Tụ họp rồi cũng có ngày chia xa, ai cũng có con đường riêng của mình.
Khương Ninh bảo họ ngồi xuống: “Mấy hạt giống thu thập từ tòa nhà văn phòng ngày xưa, trừ hạt giống rau ra thì mấy cái khác đều vô dụng, các cậu xem chia thế nào?”
Trương Siêu lên tiếng: “Hạt giống quý giá nhưng ba bọn tớ không biết trồng, cho bọn tớ thì phí, với lại anh Thâm đã giúp bọn tớ sửa hai chiếc xe rồi, đây là thứ có thêm vật tư nữa cũng không đổi được.”
1803 thống nhất ra quyết định, để hạt giống lại cho Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm.
Hai người cười hơi buồn: “A Ninh, chờ ngày nào đó câu trồng ra được lúa mì và lúa thóc, khi ấy tớ và Lục Vũ lại đến xin ăn cậu.”
Khương Ninh hít sâu: “Được nhé, tớ chờ các cậu đến.”
Trừ hạt giống ra, Trương Siêu còn có đồ để lại.
Anh ấy hơi lo xa, tuy đến thành phố Huệ chỉ hơn ba trăm cây số nhưng đường đi muôn trùng hiểm nguy.
Dạo này lần lượt có người đến căn cứ, nhưng có không ít người gặp cướp giữa đường, trong đó chỉ có xã hội thượng lưu có xe chạy mới sống sót. Nhưng xe và lương thực bị cướp đã đành, còn bị đánh chấn thương, loạng choạng cả đường quay về thành phố Phượng, giày rách nát không nói, chân còn bị phỏng ra mấy cái mụn nước.
Trương Siêu, Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ bàn với nhau, quyết định để lại một phần ba lương thực và dược phẩm.
Lỡ như cũng gặp cướp thì đây sẽ là đường lui cuối cùng của họ.
Khương Ninh kinh ngạc: “Giao cho tớ bảo quản sao?”
Trương Siêu gật đầu, có thể bình an đến được thành phố Huệ là tốt nhất, sau này tìm cơ hội về lấy lương thực và dược phẩm. Dù không có cơ hội đi chăng nữa thì chỉ dựa vào sự săn sóc hai năm nay của Khương Ninh và kỹ năng sinh tồn anh Thâm dạy, cho họ số vật tư này cũng không lỗ.
Khương Ninh không từ chối: “Được, nếu các cậu đã tin tưởng thì tớ sẽ giữ gìn thay các cậu, có cần thì về lấy bất cứ lúc nào cũng được.”
Cuối cùng nhóm người này cũng học được cách tính toán cho tương lai xa vời, biết chuẩn bị hai phương án rồi.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, với lại còn có người đang âm thầm nhìn ngó, muốn chờ sửa xe xong sẽ thực hiện ý đồ xấu.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, giúp họ tránh được đám người lang sói độc ác đến tập kích.
Ba người dọn đồ cả đêm, xách một trăm cân gạo và hơn một trăm cân thức ăn cho chó đã bịt kín qua nhà Khương Ninh. Thức ăn cho chó có hạn sử dụng lâu, hơn nữa còn chống đói, là lương thực dự trữ có một không hai.
Với lại nếu họ không về, cô còn có thể cho Cola ăn.
Khương Ninh xách mấy cân hạt giống rau ra khỏi phòng: “Thóc và lúa mì không dễ trồng nhưng rau củ dễ hơn tí, tới lúc đó vào căn cứ đổi hay tự trồng đều được.”
Hạt giống là hạt rau còn lại từ rau củ ăn không hết ở vườn đất đen, cô gần như không đụng tới mấy cái thu hoạch từ khu công nghệ cao nào đó, vì nó có giá trị nghiên cứu quá cao, với lại cô cũng không lo là không có rau ăn.
Nhóm Trương Siêu không biết, cứ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Chó có tính người, Cola cũng dự cảm được sự chia xa, miệng phát ra tiếng rên ư ử.
Đậu Đậu ôm tạm biệt họ, ngước lên lưu luyến hỏi: “Anh chị ơi, khi nào anh chị về ạ?”
Sống chung gần hai năm, Lục Vũ thích trẻ con đáng yêu thế này, cố nhịn chua xót khẽ ngẩng đầu: “Anh chị không ở đây, em nhớ phải nghe lời A Ninh và anh Thâm đấy.”
Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Trẻ con có nhiều thứ không hiểu nhưng người lớn đều rõ, hàm ý của tạm biệt là gì.
Ba người lần lượt ôm lấy Khương Ninh: “A Ninh, bình an nhé.”