Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 317

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 317 -

Khương Ninh hơi chậm chạp, nhìn bọn họ dọn đồ rời khỏi tầng 18, từng bước một đi xuống cầu thang.

Cô dừng lại, nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân, đuổi theo ra cầu thang nói với bọn Trương Siêu: "Nếu các cậu cảm thấy ở thành phố Huệ không thoải mái thì nhớ quay lại nhé."

Lục Vũ và Trương Siêu đều gật đầu: “A Ninh, dù có đi đến đâu thì trong lòng chúng tớ, cậu vẫn mãi là bạn tốt.”

Cô không tiễn họ nữa, chỉ nhìn họ rời khỏi tầng 18 cho đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất.

Trong miệng Cola lại kêu ư ử, thỉnh thoảng lại cọ cọ đầu vào con sen.

Một giờ sau, Hoắc Dực Thâm quay lại.

Khi anh nhìn thấy Khương Ninh ngồi thất thần trên sô pha, anh đi tới ngồi cạnh cô an ủi: “Em không cần lo đâu, năng lực của bọn không hề yếu, họ có thể tự bảo vệ bản thân, anh cũng đã bảo bọn họ trên đường phải chú ý an toàn rồi.”

Hai xe phải luôn giữ khoảng cách khoảng năm mươi mét, nếu xe đi phía trước gặp cướp, lốp bị đinh đâm thủng, thì ít nhất vẫn còn lại một xe có thể sử dụng, để kịp chạy thoát hoặc chống cự.

Hơn nữa họ còn biết bắn nỏ, trong tay cũng có súng, lại còn có kinh nghiệm dày dặn làm nhân viên an ninh tuần tra, nên bọn cướp bình thường chắc hẳn không thể làm gì họ được.

Khương Ninh nhẹ nhàng dựa vào người Hoắc Dực Thâm: “Em tin họ có thể đối phó được.”

"A Ninh, mặc dù Trương Siêu và Lục Vũ rời đi, nhưng em còn có anh, Cola và Đậu Đậu, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời."

Sống trong thiên tai ở tận thế, sinh ly tử biệt là chuyện hết sức bình thường.

Biết là vậy, nhưng đêm đó Khương Ninh vẫn bị mất ngủ, trằn trọc lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cô ủ rũ mất hai, ba ngày mới trở lại bình thường.

Cô vẫn thấy có chút không quen, tầng 18 quá yên tĩnh, chẳng còn tiếng cười như hip hop của hai người đó nữa, cũng không còn tiếng tập quyền bịch bịch của Trịnh Vỹ Lệ nữa.

Chiều tối bà Chung lên sân thượng lấy nước: "Tiểu Khương, sao mấy ngày nay bà không thấy bọn Tiểu Lục và Tiểu Trương nhỉ?"

Khương Ninh cũng không giấu giếm nói: “Bọn họ đến thành phố Huệ rồi bà.”

Đến căn cứ sao? Bà Chung kinh ngạc, đồng thời cũng có chút hâm mộ.

Đến căn cứ cũng tốt, ở đó không chỉ có quân đội bảo vệ mà còn không thiếu nước.

Bà cũng muốn đi, nhưng muốn đến căn cứ, mỗi người phải trả năm mươi kg lương thực mới vào được, hơn nữa còn nghe nói căn cứ quân sự không phải là ai họ cũng nhận, việc sàng lọc rất nghiêm ngặt, ngay cả chính quyền thành phố cũng khuyến khích những người dân đủ tiêu chuẩn đến căn cứ Gia Thành.

Bà Chung đã sống nửa đời người rồi, nên bà cũng cảm nhận được hai căn cứ này có điểm khác nhau.

Nhà họ Chung đều là người văn nhã, chỉ ở trong văn phòng làm nghiên cứu, nếu đến căn cứ chắc chắn sẽ không tìm được công việc phù hợp, lúc đó thì chỉ có thể làm công việc nặng nhọc.

Bà ấy đã già rồi, còn sức lực của thế hệ sau thì cũng không phải sắt thép gì.

Cân nhắc đi cân nhắc lại, bà ấy vẫn quyết định ở lại thành phố Phượng, hai cha con làm nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, nhưng ít nhất cũng được các bộ phận chuyên môn coi trọng, thù lao cũng không tệ.

Đồng thời, theo tin tức mới nhất ở căn cứ, tòa thị chính đã cử người đến tiếp quản World Steel, xưởng máy móc, xưởng kính, công xưởng vật liệu xây dựng, vân vân.

Tóm lại một câu, những công xưởng không có chủ sẽ trực tiếp bị tiếp quản, còn những công xưởng có chủ sẽ bị cưỡng chế tịch thu, còn việc tịch thu được bồi thường như thế nào, thì người dân bình thường không có cách nào biết được.

Khương Ninh rất kinh ngạc, cô không ngờ tòa thị chính lại hành động nhanh như vậy, chẳng lẽ bọn họ đang muốn phòng ngừa cẩn thận cho trận động đất lớn sẽ xảy ra trong tương lai?

Họ không chỉ bị tịch thu các công xưởng vật liệu xây dựng, mà còn bị tịch thu cả đồng ruộng, lên kế hoạch xây dựng nhà kính để trồng trọt, và tuyển dụng nông dân, công nhân trên quy mô lớn.

Thấy các ban ngành liên quan tích cực như vậy, những người sống sót lại một lần nữa dấy lên hy vọng, dù thời tiết vẫn nắng nóng gay gắt nhưng họ vẫn tin rằng nhất định sẽ có một ngày gia đình họ có thể đoàn tụ.

Có rất nhiều người đến xin việc, không chỉ mang theo mong đợi về tương lai mà còn với hy vọng nếu có được việc làm thì ít nhất họ không bị chết đói, chết khát, có thể ăn không đủ no nhưng vẫn có thể sống được.

Thông báo tuyển dụng ngành trồng trọt nhiều ngoài sức tưởng tượng, có thể nói hầu như người nào đến thì đều được nhận, những người chưa có kinh nghiệm sẽ được người có kinh nghiệm dày dặn hướng dẫn.

Không ngừng canh tác đất nông nghiệp, những khu công xưởng bỏ trống cũng được được sử dụng để gieo trồng trong nhà.

Bình Luận (0)
Comment