Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 318

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 318 -

Khương Ninh có linh cảm cực kỳ lớn rằng tòa thị chính đang tìm mọi cách để dự trữ lương thực.

Mặc dù nghe mọi người đồn là nhà nước đã dự trữ lương thực rất nhiều, nhưng thiên tai đã hai năm rồi, ai biết còn lại bao nhiêu?

Nhưng cho dù có thừa, vùng duyên hải phía Nam có địa thế thấp, vốn cũng không nằm trong phạm vi vựa lúa lớn của quốc gia, cho dù có dư cũng khó dư được nhiều, vì vậy nếu cần nhiều thì đều phải nhờ các tỉnh lân cận cung ứng.

Trong thảm họa toàn cầu, đến ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, có ai mà không muốn bảo vệ người dân địa phương trước chứ, làm sao mà hỗ trợ cho khu vực khác được?

Cho dù là tổ quốc có lên tiếng, đoán chừng cũng sẽ ưu tiên cho căn cứ lớn, đến lượt các tỉnh nhỏ thì kiểu gì cũng thiếu rồi.

Nói đến cùng, vẫn phải tự cứu lấy mình, làm sao có thể chờ người khác cứu.

Dù thế nào đi nữa, Khương Ninh tin rằng cho dù động đất có xảy ra thì kết quả cũng sẽ tốt hơn lần trước.

Cuộc sống là như vậy, sống ngày nào thì tính ngày đó.

Bọn Trương Siêu rời đi, đối với Khương Ninh cũng có điểm tốt, ít nhất cô không cần phải che giấu nữa.

Cô cất bồn nước trên sân thượng vào không gian, dự định chuyển lũ thỏ đến phòng 1803 để nuôi, sau đó lấy trứng gà, vịt và chim cút đã thụ tinh ra để ấp, để sớm ngày được ăn thịt gà, vịt thoải mái.

Hoắc Dực Thâm làm gián đoạn kế hoạch của cô: "Không gian của em còn lại bao nhiêu?"

Khương Ninh khó hiểu: "Anh có kế hoạch mới gì à?"

Không gian dù lớn đến đâu cũng không thể chứa đủ sự tích trữ điên cuồng của hai người, nên đã sớm không còn nhiều chỗ trống.

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Anh muốn đến thành phố Việt hoặc bãi biển Hương Sơn.”

Khương Ninh khó hiểu: "Sao lại đi biển?"

Hoắc Dực Thâm sống yên ổn nhưng vẫn nghĩa đến những ngày tháng gian nguy, hai người đã tích trữ rất nhiều lương thực, hơn nữa ở trong không gian còn có mấy mảnh đất để trồng trọt, ít nhất sẽ không đói nhưng thịt vẫn còn ít nên phải chuẩn bị trước.

“Thành phố ở gần núi thì dựa núi mà sống, còn chúng ta ở vùng ven biển nên chỉ có thể dựa vào biển để kiếm hải sản.”

Khoai lang chịu hạn có chu kỳ sinh trưởng dài, thành phố không thể liên tục cung cấp lương thực cho những người sống sót, bọn họ chỉ có thể vươn tay ra biển để kiếm ăn.

Hai năm thiên tai, đặc biệt là một năm băng giá đã khiến ngư dân ven biển không thể đánh bắt được, vì vậy không có gì bất ngờ khi cá ở biển cực kỳ phong phú.

Anh vừa nói xong, Khương Ninh mới nhớ tới.

Ở kiếp trước, có rất nhiều người sống sót dưới tầng chót đã di cư đến bờ biển.

Khương Ninh không đi, có đi cũng vô dụng.

Cô không biết câu cá, hơn nữa cô cũng không có thuyền.

Cho dù ngư dân có thuyền, có thể đánh bắt được cá, nhưng nếu cô đi tay không ra bờ biển, ai sẽ đổi cho cô đây?

Ngư dân cũng không phải là chúa cứu thế.

Nhưng lần này thì khác, cô không chỉ có không gian mà còn tích trữ được không ít vật tư, có thể lấy vật tư để đổi lấy hải sản.

Khương Ninh thích ăn hải sản, nhưng giá hải sản không hề dễ chịu chút nào.

Trong tay cô chỉ có hai trăm nghìn, tìm ít thịt gà, vịt, cá thì còn được, chứ làm sao dám nghĩ đến hải sản.

Không gian chỉ có đủ chỗ cho cá và thịt lợn, còn các loại thịt khác thì rất ít, nên vẫn cần phải phong phú hơn.

Khương Ninh nghĩ nghĩ tìm cơ hội đi đến đó một chuyến, tuy rằng chỗ trống trong không gian không còn nhiều, nhưng vẫn dự trữ đủ cho ba người, một chó ăn đến chết cũng không thành vấn đề.

Nhưng những gì Hoắc Dực Thâm nói tiếp theo lại khiến cô dựng tóc gáy.

“Thảm họa nhiệt độ cực cao sẽ làm tan chảy sông băng ở vùng cực, các loại virus viễn cổ rất có thể sẽ gây ô nhiễm đại dương, các tảng băng lớn cũng rất có thể sẽ phá hủy các nhà máy điện hạt nhân ven biển, gây rò rỉ hạt nhân và phóng xạ.”

Trong đầu Khương Ninh ong ong: "..."

Bức xạ hạt nhân và những thứ linh tinh đó chỉ là giả thiết của Hoắc Dực Thâm, lúc đó anh đã chết nên thực sự không rõ liệu nó có xảy ra hay không.

Nhưng khi thiên tai xảy đến, phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Toàn thân Khương Ninh nổi da gà: "Cho nên, chúng ta không chỉ phải dự trữ, mà còn phải dự trữ rất nhiều?"

Một khi ô nhiễm làm biến dị sinh vật biển, thực phẩm của con người sẽ ngày càng khan hiếm.

Nếu có cơ hội, phải tích trữ càng nhiều càng tốt, không chỉ để ăn mà còn để trao đổi.

Đừng thấy hiện tại việc ăn uống không phải lo, nếu muốn sống sót thì chỉ ăn uống thôi là chưa đủ.

Nếu thực sự có thể sống sót cho đến ngày các mảng kiến tạo va chạm nhau, biển cả sẽ biến thành ruộng dâu, lục địa sẽ sụp đổ và chìm nghỉm, lúc đó tích trữ ô tô thì có ích gì?

Vì vậy, nhất định phải tiếp tục bổ sung thêm thiết bị.

Việc ưu tiên hàng đầu là mở rộng không gian trước, rồi mới bắt đầu hành trình tích trữ điên cuồng trở lại.

Bình Luận (0)
Comment