Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 319

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 319 -

Ngoài thức ăn, thứ khan hiếm nhất trong thời tiết nắng nóng cực hạn chính là nước.

Không gian của Khương Ninh có điện và nước, nên thứ cô không thiếu nhất chính là nước.

Đừng thấy những giàn khoan bận rộn suốt ngày đào giếng khắp nơi, lúc nào máy khoan cũng chuẩn bị chạm nước, chưa kịp đào hết, thì nước đã biến mất.

Thực sự là như vậy, nguồn nước trên mặt đất biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đường phố nơi khu chung cư Cẩm Vinh tọa lạc thật may mắn, bởi vì hàng đợi khoan giếng không mất nhiều thời gian, mỗi ngày cư dân đều có thể lấy một xô nước mỗi ngày bằng chứng minh thư.

Nhưng khi mực nước không ngừng giảm xuống, mỗi ngày chỉ có thể lấy được nửa xô nước.

Đến thời điểm hiện tại, muốn lấy nửa xô nước cũng không có.

Lúc đầu Khương Ninh còn làm bộ xách xô ra cửa lấy nước, nhưng bây giờ cô cũng chẳng cần phải giả vờ nữa.

Mỗi ngày chỉ lấy được một ít nước, đừng nói đến rửa rau, rửa chén, tưới khoai lang, chỉ cần đáp ứng được nhu cầu bình thường của cơ thể con người đã khó rồi.

Ước chừng chẳng bao lâu nữa ngay cả nhu cầu cũng sẽ không duy trì nổi nữa, nhưng đây cũng là cơ hội cho Khương Ninh.

Hoắc Dực Thâm trầm tư nói: “Bán nước?”

“Khoai tây cũng được.” Lô khoai tây chống rét cuối cùng còn chưa bán hết, hơn nữa đất đen trong vườn cũng trồng rất nhiều.

Tóm lại, luôn có thứ phù hợp cho những người sống sót.

Hoắc Dực Thâm không phản đối, nhưng anh vẫn rất thận trọng, dù sao cũng có không ít người xấu.

Có thể tìm hiểu tình hình trước, rồi tính toán lại cũng không muộn.

Vì vậy, sau khi mặt trời lặn, hai người dắt chó xuống lầu, định nhờ gia đình nhà họ Chung chăm sóc.

Vừa tới cửa đã thấy mẹ Chung xách một xô nước đầy về, cô không khỏi kinh ngạc nói: “Bác có thể lấy được nhiều nước như vậy sao?”

Mẹ Chung cười khổ: “Giếng ngoài đường đã cạn rồi, chúng ta lại phải xếp hàng chờ đội khoan giếng đào xuống. Đây là nước biển bác mua, một cân khoai tây có thể đổi được một xô nước, nếu các cháu cần thì nhanh đến đó đi. Nó ở đầu đường ấy, đi nhanh lên kẻo muộn lại hết.”

Nước biển? Thế mà lại có thiên tài bán nước biển!

Nghe thấy tiếng động, bà Chung mở cửa đón hai người vào nhà, đồng thời dạy kinh nghiệm sống cho Khương Ninh: “Tiểu Khương, có nước biển là tốt rồi, cháu đừng chỉ thấy nó mặn chát, vẫn có thể uống được đấy. Cháu cắt chai Cola ra, đục vài lỗ ở đáy, dùng vải sạch đậy lại, sau đó cho cát đã rửa sạch vào và lặp lại nhiều lớp là có thể lọc nước biển rồi."

Vừa nói, bà vừa lấy cái chai tự làm ở nhà ra, cho Khương Ninh xem ngay tại chỗ: “Sau khi lọc vẫn thấy mặn, nhưng vị ngon hơn lúc đầu rất nhiều rồi. Hơn nữa, nước biển đun sôi có thể làm muối nữa."

Hai năm thiên tai, muối dự trữ trong nhà dù tiết kiệm đến đâu cũng đã sử dụng hết, vừa hay nó được làm từ nước biển.

Người lớn tuổi có kinh nghiệm sống phong phú, Khương Ninh gật đầu cảm ơn: "Cám ơn bà Chung, lát nữa cháu cũng sẽ lấy một xô."

Duy chỉ có Cola, trên mặt chó con tràn đầy vẻ sợ hãi, nó không hiểu tại sao bà nội tốt bụng lại cắt nó ra? Nó thực sự muốn chạy trốn!!!

Sau khi ra khỏi nhà họ Chung, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm dẫm chân trong ánh chiều tà đi về phía Quảng trường Nhân dân.

Đi đến đầu phố, quả nhiên hai người nhìn thấy một chiếc xe phun nước màu xanh đang bán nước.

Khương Ninh tò mò, đi tới xem náo nhiệt.

Không phải nói chứ, thật sự có rất nhiều người xách xô xếp hàng mua nước, trao đổi vật tư cũng cực kỳ quái lạ.

Ngay cả nước biển cũng dễ bán như vậy, chẳng phải là nếu cô bán nước ngọt thì sẽ càng bán chạy hơn sao?

“Chị, chị cũng tới mua nước à?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Hầy, đi đến đâu cũng đụng phải hắn ta, trùng hợp đến mức không gì tả nổi.

Tên xấu xí cười hì hì đi tới: “Chị, chị ở gần đây à?”

“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.” Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Nước biển bán thế nào?”

"Miễn phí."

Bình Luận (0)
Comment