Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 320

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 320 -

Khương Ninh kinh ngạc, đứng hình mất mấy giây.

"Ai bảo cô là chị gái duy nhất của tôi chứ." Tên xấu xí mỉm cười nói: "Tặng cô đấy."

Nước biển vốn dĩ cũng không phải thứ quý giá gì, hắn ta bán cho người khác cũng dễ dàng kiếm tiền rồi, bán cho cô... còn không bằng tặng cô một ân tình.

Khương Ninh không đùa với hắn ta: "Bán như thế nào?"

Hắn ta thấy cô cũng không giống người thiếu nước, tên xấu xí ăn ngay nói thật: “Một xô nước bằng nửa cân gạo, một cân khoai tây hoặc khoai lang, vật tư khác cũng được."

Khương Ninh giả vờ khiếp sợ: “Anh đi cướp đấy à?”

Tên xấu xí không thích nghe lời này: “Chị gái, chị đừng nói thế chứ, chúng tôi phải lái xe hơn bảy mươi km để lấy nước từ bờ biển thành phố Quảng Đông đến đây. Xe cũng cần dầu nhớt, phí cầu đường chứ, tiền tôi kiếm được đều là mồ hôi nước mắt cả đấy. Cô đi ra ngoài hỏi xem, so với giá của chúng tôi, những thương nhân khác đều lấy đắt hơn chúng ta gấp đôi đó!"

"Để anh phải chịu thiệt rồi." Khương Ninh vỗ vỗ vai hắn ta rồi rời đi.

Trong đầu tên xấu xí réo lên một hồi chuông cảnh báo, không phải là cô đang muốn cạnh tranh với hắn ta đó chứ?

Hai người đi đến Quảng trường Nhân dân, trên đường nhìn thấy mấy người bưng nồi niêu xoong chảo, khiêng đồ đạc đi một quãng đường dài, vẻ mặt chết lặng mà thong thả.

Thành phố Phượng thuộc vùng duyên hải nhưng lại không có biển, thay vào đó nó nằm trong một tam giác giữa thành phố Việt và bãi biển Hương Sơn, là một vòng tròn sinh hoạt, cách bãi biển ở hai bên không xa.

Xét theo hướng họ đang đi thì họ đang đi, thì ngược hẳn hướng so với căn cứ, lẽ ra họ phải hướng đến bờ biển gần nhất để tìm kiếm sự sống sót chứ.

Tuy nhiên, lời nói của tên xấu xí cũng nhắc nhở cô rằng việc sinh tồn trên bãi biển không dễ dàng, nửa đường còn có phí cầu đường.

Nghĩ đến kiếp trước của mình, vừa cực khổ vừa đau đớn, muốn tồn tại thật sự không hề dễ dàng.

Lần này, cô rất biết ơn vì mình có không gian, còn có người cùng chung hoạn nạn.

Sắc trời dần tối, Hoắc Dực Thâm nắm tay Khương Ninh, cầm đèn pin đi đến trước chợ phiên.

Sau khi bị đào thải bởi cái nóng cực hạn, mặc dù trong chợ vẫn còn rất nhiều người, nhưng cảm giác đã không còn náo nhiệt như trước nữa.

Có người thì chết, có người thì chạy trốn, cũng có vô số người đi làm công, bỏ đi cũng là chuyện thường tình.

Ngoài thức ăn, thứ thiếu nhất chính là nước.

Đói bụng thì vẫn có thể sống được bảy ngày, nhưng nếu thiếu nước thì chỉ có thể sống được nhiều nhất là ba ngày, rất ít người sẵn sàng đánh đổi nó.

Nước khoáng, đồ uống gì đó, dù có, nhưng ăn uống vài ngụm cũng không thể giải quyết được vấn đề lớn.

Hai người đi loanh quanh nhưng không tìm thấy tranh cổ hay thư pháp nào được bày bán, thay vào đó họ nhìn thấy một vài người đi lấy trộm nước, lấy được thì bỏ chạy!

Người đó chạy sang một bên uống nước, khi bị chủ quán đuổi kịp, thì hắn đã uống xong rồi, dù có đánh chết hắn cũng không thể nhổ ra được.

Có vẻ như việc bán số lượng lớn không có tác dụng vì thứ cô cần không nằm trong tay những người sống sót ở tầng dưới này.

Cô phải nghĩ ra cách, tìm được người có hàng trong tay.

Không có thu hoạch gì, lại có chút lo lắng bị bỏ lại, nên hai người không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng chạy về nhà.

Con đường phía trước hẻo lánh, nhìn có vẻ nguy hiểm, Hoắc Dực Thâm nắm tay Khương Ninh, đồng thời hết sức cảnh giác.

"A…"

Tiếng kêu thảm thiết truyền từ xa đến.

Không cần nghĩ cũng biết đó là một vụ cướp.

Loại chuyện này xảy ra như cơm bữa, thậm chí không có lúc nào là không có.

Nếu không thể quản được, thì đừng quản nữa.

Biết rõ nguy hiểm còn không đi đường lớn, thì phải gánh chịu nguy hiểm tương ứng.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, không dừng lại.

“Bọn khốn nạn!” Một giọng nói trầm thấp kiêu ngạo vang lên, ngạo nghễ chửi rủa: “Chúng mày đi chết đi!”

Khương Ninh dừng bước, chậm rãi quay đầu lại...

Bình Luận (0)
Comment