Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 321

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 321 -

Chuyện gì thế này?

Sống sót đã đủ khó rồi, giờ lại bị một tên đầu gấu ức hiếp ở chính quê hương của mình?

Ở trên đất của người khác mà không biết giữ chặt đuôi lại, còn dám ngông cuồng như thế?

Ha, đúng là máu mủ ruột thịt hay mâu thuẫn với nhau.

Trong góc tối, vài người đàn ông đang đá lên người ba người đàn ông đang nằm trên đất, miệng liên tục nói tiếng Ngala (*).

(*) Tiếng Ngala: Ngôn ngữ được nói ở phía đông bắc của Cộng hòa Dân chủ Congo

(*) Tiếng Ngala: Ngôn ngữ được nói ở phía đông bắc của Cộng hòa Dân chủ Congo

Có người cầm kiếm Katana, có người cầm súng, người thì cầm gậy đánh bóng.

Chúng có thể giết người bằng một cái gật đầu, nhưng bọn chúng đánh đập liên tục, thậm chí càng đánh càng hăng, lộ ra dáng vẻ ghê tởm và vô nhân tính.

Tiếng kêu cứu thảm thiết kích thích dây thần kinh của chúng, chúng càng ra tay mạnh hơn.

Một người trong số đó cầm kiếm lên, khuôn mặt dữ tợn chém xuống…

“Xì.”

Giết chóc có thể khiến chúng quên đi tất cả, chúng không hề nhận ra nguy hiểm đang cận kề chúng từ bóng tối.

Kiếm vẫn chưa chém xuống, nhưng lại bị một xiên hồ lô đâm trúng.

Khương Ninh không hề do dự, rút kiếm đâm sang hướng tiếp theo.

Hoắc Dực Thâm ra tay rất gọn gàng nhanh chóng, anh vội cướp lấy súng rồi bẻ cổ tên đầu gấu, giơ chân đạp sang người bên cạnh.

Hai người xuất chiêu cực mạnh, tiễn sạch năm tên đầu gấu, ngay cả cơ hội xin tha cũng không cho bọn chúng.

Đèn pin cầm tay chiếu vào người đang nằm trên đất.

Người đó bị đánh rất thê thảm, trên mặt toàn máu, không nhận ra mặt mũi.

Là người thuộc chủ nghĩa nhân đạo, Khương Ninh hỏi: “Không sao chứ?”

Ánh sáng đèn pin chói mắt, một người trong số họ lấy tay che lại theo bản năng, môi run lên: “Chị?”

Giọng nói mơ màng, nhưng Khương Ninh vẫn nghe được —— Tên xấu xí.

Không phải chứ, sao đi đâu cũng gặp hắn ta thế?

Khương Ninh chiếu đèn pin ra xung quanh, phát hiện có chiếc xe chứa nước đang đỗ cách đó không xa.

Ra là bị hăm dọa rồi bị cướp.

Tên xấu xí lảo đảo bò dậy, liên tục lau vết máu trên mặt, mừng rỡ nói: “Chị, chị cứu bọn tôi thật sao?”

Nói xong, hắn ta đỡ người bên cạnh dậy.

Người đàn ông khá cao lớn, tầm khoảng mét tám.

“Ông trùm, đây là người chị tôi từng nói với anh, chị ấy rất giỏi, nếu tối hôm nay không có chị ấy ra tay giúp đỡ, có lẽ chúng ta đã đi chầu Diêm Vương rồi.”

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc cắt ngắn, tướng mạo nhìn thật thà chất phác, ánh mắt lộ rõ vẻ trải đời, không phải người đơn giản.

Tất nhiên là sống sót trong lúc tận thế cho đến bây giờ, hơn nữa có được hai hệ thống buôn bán qua Internet khổng lồ, chắc chắn đây là người có thâm niên.

Người đàn ông lau vết máu trên mặt, nhìn Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cười yếu ớt: “Cảm ơn hai người đã ra tay cứu giúp.”

“Dễ như trở bàn tay ấy mà.”

Thấy bọn họ đã ổn, Khương Ninh nhớ tới hai người ở nhà, không nói chuyện nhiều, cô định rời đi.

“Đợi đã.” Người đàn ông gọi hai người họ lại: “Tôi là Tần Xuyên, không biết họ tên, nhà của hai vị ân nhân ở đâu?”

Trong lúc thiên tai, tận thế, không có người nghiêm túc nào lại hỏi tên tuổi, địa chỉ nhà của người khác, hắn ta dám hỏi thì người khác cũng dám trả lời.

Khương Ninh cười: “Ông hỏi rõ như vậy là định báo đáp cho chúng tôi hay sao?”

Tần Xuyên sửng sốt, trả lời lại ngay: “Đương nhiên là như vậy rồi, đại ân đại đức phải báo đáp, hai người muốn báo đáp như thế nào?”

Nói xong, không đợi cô trả lời, hắn ta lập tức dặn dò tên xấu xí: “Hôm nay chúng ta đổi được rất nhiều lương thực…”

Tên xấu xí nói nhỏ nhắc nhở: “Ông trùm, chị ấy không thiếu lương thực đâu.”

“Được.” Tần Xuyên rất hào phóng: “Hay ngày mai tôi tặng xe nước ngọt cho hai người?”

Một chiếc xe nước ngọt chứa hai mươi tấn nước, phải dùng hơn nửa năm mới hết, dùng nó để đổi vật tư cũng hời.

Tên xấu xí khẽ kéo tay áo của hắn ta: “Ông trùm, hình như chị ấy cũng không thiếu nước đâu.”

Bình Luận (0)
Comment