Đó là hai món bảo bối lớn trên thế giới, ngay cả chuyện có phải thật hay không, cũng khó mà nói rõ được.
Tên xấu xí rất tự tin: “Chị à, hai thứ này là bảo bối tốt nhất của ông trùm, lúc có được chúng nó, ông trùm không ngủ tạn ba ngày ba đêm đấy.”
Đến nằm mơ cũng phải cười, nằm mơ thấy thiên tai kết thúc, chuyển mình trở thành giới nhà giàu trong tay có tài sản mấy trăm tỷ.
Đáng tiếc, thiên tai ngày càng lâu, mộng đẹp cũng vỡ nát.
Tuy không biết là thật hay giả, nhưng nếu là quà cảm ơn cứu mạng, không lý nào mà Khương Ninh không nhận: “Cảm ơn.”
Ngoài ra, tên xấu xí lại lấy ra một cục gạch trong túi xách, dùng giấy báo gói lại, được chừng hai cân: “Chị, cái này cũng cho chị.”
Khương Ninh khó hiểu: “Cho tôi?”
“Là quyển sổ nhỏ dùng để mua nước, không ngờ bọn họ lại dám gian lận.”
Người là do chị giết, vàng đương nhiên thuộc về chị.
Khương Ninh khiếp sợ: “Các người bán mắc vậy á?”
Lời này khiến tên xấu xí không vui: “Chị, chị đúng là ăn no không biết đói, chị biết chở nước khó khăn thế nào không? Mấy đại ca đút lót khắp nơi, vừa nói chuyện quan hệ quen biết vừa nhét quà, trữ biết bao nhiêu ngày mới trữ đủ nước, nghĩ cách kiếm lời, cuối cùng không ngờ bọn họ là đám ác quỷ, còn định gian lận mua giá rẻ.”
Từ chỗ hắn ta, Khương Ninh mới biết được, người kia nói lưu loát giọng của người bản xứ, còn trở thành khách quen giao dịch vô số lần, không ngờ lại là lũ sói đội lốt cừu.
Lần bị gài bẫy này, suýt nữa thì ngay cả cái mạng cũng không còn.
Thành ý của Tần Xuyên rất tốt, Khương Ninh không chút khách sáo nhận hết, nhưng cô không chỉ muốn có thế, mà còn muốn giao dịch.
Chuyện trả ơn là trả ơn, làm ăn là làm ăn.
Tên xấu xí rất chuyên nghiệp: “Sách cổ tranh vẽ, vàng bạc ngọc thạch gì đó đều có thể đổi được, nhưng mà chị lấy gì để đổi.”
“Anh muốn cái gì?”
Đây rồi, lại là thái độ này!
Chỉ là tên xấu xí đã tập thành quen: “Cái đó còn phải nói sao, lương thực hoặc nước, xăng dầu cũng là hàng hiếm.”
Lương thực cần có chu kỳ phát triển, xăng dầu đáng giá hơn, mà nước với Khương Ninh thì dễ như trở bàn tay.
Cô sờ mũi, khiêm tốn nói: “Ở chỗ tôi có người, có thể lấy được nước.”
Ánh mắt tên xấu xí tỏa sáng: “Có thể lấy được bao nhiêu?”
Phải nói sớm chứ, hại bọn họ còn phải đi lọc nước biển, bọn họ kiếm được có mấy đồng lẻ.
Khương Ninh liếc nhìn xe bồn chở nước, tên xấu xí lập tức hiểu ra.
Hắn ta biết mà, người chị này là vạn năng!
“Được được, tôi lập tức về hỏi ông trùm, ngày mai sẽ trả lời cho chị.”
Khương Ninh đồng ý, vừa hay cô cũng phải kiểm tra một chút tranh vẽ và đổ cổ này là thật hay giả.
Vì vậy, cô xách nửa thùng nước biển về nhà.
Đóng cửa lại, cô dùng điện thoại di động vỗ xuống hai món bảo bối này, thưởng thức chúng một lát, sau đó ném vào trong không gian.
Bảo bối hiếm có, đâu có dễ lấy như vậy.
Khương Ninh không ôm nhiều hy vọng, không ngờ không gian lại nuốt thật.
Cô còn chưa kịp kiểm tra, mảnh đất ở vườn hoa đã thay đổi.
Tầng ba có thêm hai căn phòng.
Ủa ủa, tôm đứng đầu thế giới và chén đứng đầu thế giới chỉ được chút xíu này?
Thế này thì… Đúng là phải xào lên!
Xem ra, không gian không phân biệt giàu nghèo, mà theo thuộc giá trị cốt lõi nhất.
Ném một ký vào vào, nhà vệ sinh tầng ba vốn chỉ có nửa gian, bây giờ lại có thêm khoảng hai mét vuông.
Khương Ninh: “...”
Muỗi có nhỏ cũng là thịt, phải cảm ơn tất cả mấy món quà.
Bên chỗ tên xấu xí trả lời lại rất nhanh, Tần Xuyên rất xem trọng vụ hợp tác lần này, mỗi ngày Khương Ninh cung cấp một thùng xe nước, thù lao là mười bức thư pháp tranh vẽ và mười món đồ cổ.
Khương Ninh không có ý kiến gì, nhưng yêu cầu thư pháp tranh vẽ và đổ cổ phải có thời hạn, gần với hiện đại quá cũng không nên, hơn nữa không thể kiếm mấy thứ rẻ.