Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 324

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 324 -

Tên xấu xí vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, mặc dù ông trùm đối với đám đàn em có hơi thất thường, nhưng thật ra là người trọng tình nghĩa, chúng ta cũng đã hợp tác hai năm, còn có thể gạt chị nữa sao? Chúng ta đều thành thật với nhau, hợp nữa đây là vụ hợp tác lâu dài, chị cứ chờ xem là được rồi.”

Được, dù sao trong tay cô có tài nguyên nước, chỉ cần đối phương không thành thật, lúc nào cũng có thể kết thúc.

Xe bồn chở nước chở được hai mươi tấn, dựa vào một cái vòi nước không biết từ kiếp nào rồi, Khương Ninh mượn cơ hội xin mấy cái ống nước của tên xấu xí.

Tên xấu xí cạn lời, người chị này đúng là không tìm cách xin đồ thì không ngủ ngon mà!

Được rồi, ơn cứu mạng quan trọng hơn, chỗ hắn ta cũng có ống nước.

Hai bên hẹn xong, buổi tối chín giờ xe chở nước đến, rạng sáng năm giờ một tay giao nước một tay giao hàng.

Hoắc Dực Thâm không yên tâm, đến tối anh đi cùng Khương Ninh ra ngoài.

Còn Cola và Đậu Đậu, bị khóa lại trong 1801.

Ba lớp cửa thép không gỉ, cầu thang còn có sáu cái, xem như thật sự có người to gan muốn mở chín cánh cửa thì cũng phải dùng rất nhiều sức lực, chưa kể hai người này cũng không dễ chọc.

Hai người đến chỗ đã hẹn trước, tên mỏ nhọn đã lái xe đến đợi ở đó, còn mang theo mấy bó lớn ống nước.

“Anh, chị, tôi đã lấy hết gia tài của mình cho hai người rồi.”

Kiểm tra ống nước thấy không có vấn đề gì, Khương Ninh không nói nhiều, lái xe bồn rời đi.

Hoắc Dực Thâm ngồi ở vị trí phó lái, cúi đầu kiểm tra máy móc: “Đồng hồ xe bị hư rồi, nhưng đồng hồ đo dầu vẫn còn tốt.”

Hai người không rảnh lái xe đi dạo cả thành phố, hơn nữa còn rất dễ gặp nguy hiểm.

Khi chắc chắn là không có cái đuôi nào đằng sau, cô lái xe vào một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, thu vào trong không gian, sau đó lấy xe đạp leo núi ra chạy về.

Về đến nhà, hai người vào không gian lấy nước.

Cắt ống nước thành những đoạn chiều dài thích hợp, sau đó đổi vòi nước ở sân thượng và nhà vệ sinh, còn mở đinh ốc, chuyển nước từ chỗ vườn hoa vào trong xe bồn.

Mười mấy cái ống nước, không ngừng ào ào chuyển nước vào.

Ra khỏi không gian, Khương Ninh ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, mở máy tính bảng ra xem chương trình, ăn vặt giết thời gian.

Đừng thấy có nhiều ống nước, nhưng sức chứa của xe bồn này không nhỏ, muốn đổ đầy cũng không dễ.

Thức đêm dễ mệt mỏi, Khương Ninh không biết đã ngủ từ lúc nào.

Đang lúc mơ mơ màng màng, bị nhẹ nhàng đánh thức.

Lúc này Khương Ninh mới phát hiện, mình nằm ngủ trên người Hoắc Dực Thâm.

“Chắc cũng đầy rồi.”

Khương Ninh vào không gian, quả nhiên phát hiện nước cũng sắp đầy.

Hoắc Dực Thâm cầm máy rút dầu, rút một chút ra ngoài.

Cứ như vậy, là có thể giả vờ như xe chở nước lái xe hao dầu, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Còn hai giờ nữa mới đến giờ giao dịch, Hoắc Dực Thâm không muốn đánh thức Đậu Đậu, nên ngủ lại trong phòng khách nhà Khương Ninh.

Anh đặt đồng hồ báo thức xong, có thể kịp đánh thức Khương Ninh.

Dù là người quen, hai người cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bọn họ mặc áo chống đạn ở bên trong, bên ngoài mặc quần áo rộng.

Trong bóng tối, ở nơi yên tĩnh không một bóng người, hai người lấy xe bồn chở nước ra, lái đến địa điểm đã hẹn.

Giao xe cho người khác, bên Tần Xuyên cũng không yên tâm.

Hắn ta dẫn theo mấy người đến nhận hàng, mở van ra hứng nửa chậu nước, chỉ thấy nước trong vắt không nhiễm chút tạp chất nào, uống mấy ngụm còn cảm nhận được chút vị ngọt.

Đúng là nước tốt!

Còn tốt hơn cả loại nước trước kia hắn ta có được.

Tần Xuyên rất hài lòng, nhanh chóng cầm mấy cuộn tranh chữ và đổ cổ: “Hai người xem thử, triều đại nào cũng có, tất cả đều là hàng tốt.”

Trời tối đen như mực, Khương Ninh nhìn kiểu gì?

Cô làm bộ nhìn một hồi, sau đó nhét vào túi đeo sau lưng.

Nhét đến cái cuối cùng, vừa đưa tay vào sờ thử, còn dư lại một cái.

Cô móc ra nhìn thử, là một bình sứ Thanh Hoa, cầm đèn pin rọi tới rọi lui xem xét, sau đó trả lại cho Tần Xuyên: “Đây là hàng giả, đổi cái khác.”

Tần Xuyên kinh ngạc: “Không thể nào.”

Bình Luận (0)
Comment