Vì để thể hiện thành ý, Tần Xuyên đã chọn tất cả những đồ rất tốt, món nào hắn ta cũng tự mình kiểm tra.
Khương Ninh mỉm cười: “Tổ tiên nhà tôi ba đời yêu thích đồ cổ, cho nên tôi cũng có chút hiểu biết về mặt này.
Tần Xuyên cười ha ha, nhưng mình thật sự không phải người trong nghề: “Có thể do tôi nhìn lầm, ngày mai tôi đổi lại cái mới cho nhé.”
Tất cả tranh chữ và đồ cổ đều là hắn ta đổi được từ tay đám nhà giàu, không ngờ vậy mà lại có hàng giả, bản thân mình nhìn lầm không thể trách ai được.
Lúc về hắn sẽ kiểm tra sổ sách, sau này kết thúc hợp tác.
Giao dịch xong, Khương Ninh đeo túi xách rời đi.
Lúc về trời đã ửng sáng, ánh sáng ban mai ở phía đông dần dâng lên, đêm tối dần bị xua tan, mọi thứ bắt đầu ngày mới.
Nếu không quan tâm đến nhiệt độ cao và hạn hán, thấy bầu trời xanh thẳm không mây bị nhuộm đỏ, phát ra ánh sáng rực rỡ, đúng là cảnh đẹp hiếm có.
Hai người trở về khu nhà, người đi đường cũng dần nhiều hơn, có người tan ca trở về nhà, còn có người ra ngoài tìm kiếm vật tư, có cả… cản đường ăn cướp.
“Cứu với.”
Một cô gái gầy yếu, không biết tìm ở đâu được một con rắn chết, lại bị một kẻ nhỏ gầy giống như côn đồ cầm dao để mắt đến, ép cô ấy giao con rắn ra.
Chuyện phát sinh ngay trên đường lớn, có không ít người qua lại, vẻ mặt của mọi người đều chết lặng, đừng nói là ra tay giúp đỡ, ngược lại còn đi nhanh hơn, rất sợ bản thân cũng gặp phiền toái.
Khương Ninh vốn cũng không quan tâm đến nhưng nhìn cô gái kia vừa chật vật vừa tuyệt vọng, giống như thấy bản thân mình ba năm trước.
Lúc ấy cô bắt được một con chuột, nhung xoay người đã phát hiện có mấy người nhào đến muốn cướp.
Trong mắt bọn họ đều phát sáng, chăm chú nhìn con chuột chết không tha.
Thấy cô gái giãy giụa, Khương Ninh cầm cục đá ném tới.
Khoảng cách có hơi xa, nhưng vẫn ném chính xác vào sau lưng của người đàn ông, khiến hắn ta lảo đảo nằm trên đất.
Cô gái cầm con rắn, đừng nói là cảm ơn, đã chạy trối chết trốn đi, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
Người đàn ông bò dậy, nhìn quanh bốn phía tìm người đã đánh lén mình, thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ở làn đường đối diện, phát hiện mình không phải đối thủ, chỉ đành giận dữ rời đi.
Trời cực nóng nên họ mặc rất ít, muốn giấu cũng không giấu được, vừa nhìn đã biết đối phương sống rất tốt.
Dù hai người có cải trang, nhưng vẫn bị người khác để mắt tới, hơn nữa những người dòm ngó ngày càng nhiều.
Lúc sắp đến nội thành, Hoắc Dực Thâm xoay người nhìn bọn họ không nói gì, chỉ móc vũ khí ra.
Trong nháy mắt, đám theo đuôi như chim bay tán loạn.
Trước khi mặt trời chiếu sáng khắp nơi, cuối cùng cũng về nhà an toàn.
Đậu Đậu đã tỉnh, ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, còn kiên trì tập thể dục buổi sáng, đánh quyền, luyện cung, ngắm bắn.
Chiếc chó cũng không rảnh rỗi, treo ở ngay giữa không trung hành lang.
Họ rửa mặt thay quần áo rồi cầm sữa đậu nành và bánh bao ra, hai đứa nhỏ đến ăn điểm tâm.
Lần giao dịch này, tầng ba có thêm hai gian phòng, đất ở vườn hoa có thêm một trăm mét vuông, vẫn rất hợp lý.
Ăn uống no đủ, Khương Ninh đi ngủ bù.
Hoắc Dực Thâm giảng bài cho Đậu Đậu, đưa bài tập xong thì cũng đi nghỉ ngơi.
Chiếc chó ở bên cạnh kiểm tra, nhóc con làm bài tập xong, nó mới có thể xem hoạt hình.
Ngủ đến chiều, Khương Ninh đứng dậy đấu tập với Hoắc Dực Thâm, ăn cơm tối, xem phim, vuốt ve chó.
Đến khi gần đến giờ, họ lại đến chỗ hẹn lấy xe.
Lần này Tần Xuyên và tên xấu xí đều không tới, nhưng cũng xem như là người quen —— người bán bao cao su.
Họ còn bù cho cô một bình mai.
Có được sự kiểm tra của không gian, là hàng thật.
Khương Ninh bắt đầu ban ngày thì trốn buổi tối mò ra, ban ngày ở nhà ngủ, buổi tối vào không gian lấy nước.
Không thể không nói, mấy món hàng này làm giả nhiều thật, dường như mỗi lần giao dịch đều có một hai món hàng giả, nhưng thái độ của Tần Xuyên rất tốt, không nói hai lời là lấy về.